61 Trước kia Lăng Phượng chưa từng lật đến những trang này, đương nhiên không biết đến sự tồn tại của nó, hiện tại lật ra xem, bên trong ghi lại những khoản nợ nửa năm trước, trong đó còn đem sự tình ghi chép thật chi tiết, nhìn xong hắn vẫn há hốc mồm.
62 Lệnh huỷ bỏ hậu cung vừa ban ra, không chỉ nói riêng Hiền phi, các tần phi đều vắt hết óc nghĩ mọi cách muốn lưu lại, thậm chí tới cuối cùng không quản gốc gác của nhau, quan hệ tỷ muội ngày thường chỉ trong một đêm cũng trở mặt thành thù.
63 Triệu thừa tướng thấy nữ nhi đã không còn phong thái của ngày xưa, trên mặt lây dính thứ không sạch sẽ, thế nhưng thói kiêu ngạo vẫn không thay đổi. Triệu thừa tướng âm thầm lắc đầu thay nàng, tính nết này sao không giống nương của nàng chút nào vậy?
” Tư Dung, chuyện này không phải chuyện cha có thể tính, việc này liên quan đến xã tắc đế vị.
64 Vì có thể sớm ngày đem nữ nhân cứu ra khỏi nhà giam, Triệu thừa tướng mang kim bài tiên hoàng ngự ban đến, người có kim bài này có thể trực tiếp tiến cung diện thánh mà không ai dám ngăn cản, Tào công công thấy thế cũng không dám cản trở, đành phải đích thân mang hắn đi gặp Hoàng Thượng, thế nhưng ai ngờ đến bọn họ còn chưa vào cửa đã nghe thấy trong điện truyền ra đọan đối thoại của vợ chồng Bùi gia cùng Hoàng Thượng.
65 “Như thế nào lại như vậy…” Triệu thừa tướng thật sâu hút một ngụm lãnh khí, kinh ngạc vạn phần, “Tư Dung. . . . . . Là Niệm Khanh? Vì sao hắn lại muốn lừa ta? Vì cái gì a!?”
Bộ dáng hắn tự chất vấn giống như một kẻ điên, làm sao còn giống một Triệu Bá Ân rong ruổi thiên hạ, tung hoành quan trường của trước kia, hiện giờ hắn chỉ là một nam tử tầm thường đã bước một chân đến tuổi già mà thôi.
66 Hành động của Triệu thừa tướng sau đó làm cho kẻ khác không thể tưởng tượng. Hắn một đường chạy trở về phủ Thừa tướng, không để ý thân thể mệt nhọc, không đóng cửa, vừa hồi gia liền vọt vào trong phòng mình.
67 Nghe thấy một từ điên rồi, tất cả mọi người ở đây cả kinh, Thừa tướng túc trí đa mưu quyền hành to lớn thế nhưng liền như thế điên rồi, trừ bỏ Lăng Phượng ra không ai biết nguyên nhân, bọn họ đều kinh ngạc không thôi.
68 Thanh âm đầu thương xỏ xuyên qua xác thịt có thể nghe rõ ràng, Bùi Dật Viễn bị dọa một cái, không khỏi vươn tay về phía trước.
“Lăng Phượng. . . . .
69 Vì chú ý đến thể diện Thừa tướng, Lăng Phượng truyền lệnh toàn bộ thị vệ ngay ngày hôm ấy nhìn thấy mọi thứ phải câm miệng, có một người lộ ra sẽ lấy đầu toàn thể bọn họ, có uy hiếp này, không người nào dám nói ra chân tướng.