1 Ngô cung giai lệ vi thùy lưu, hoang thảo mai kính quế phách du.
Kiệp điệp thượng tự liên tích ngọc, tịch mịch hồng hoa hàn cao lâu.
Tầm thường phi yến truyện bất đáo, đa thiểu vân tấn kế nhật u.
2 “Ha ha…” tiểu yêu tinh khuynh quốc khuynh thành cười cợt dựa bên thành giường nũng nịu chui vào lòng ngực người bên cạnh “Canh à…” Yêu tinh kia mềm mại mở miệng hỏi người anh tuấn khôi ngô bên cạnh “Ngươi nói xem, Tại Trung đã đi nhiều ngày như vậy, sẽ không có chuyện gì chứ, đến giờ còn chưa về nữa.
3 Cái gì?” Hi Triệt vỗ bàn đứng lên “Tại Trung, Tại Trung bị bắt cóc?”
“Thiếu gia, trước bình tĩnh một chút. Tin tức bên ngoài không chính xác như vậy, xin thiếu gia yên tâm.
4 Sông nước Giang Nam
“Nguyên, ngươi xem cái này, thật là dễ thương nha. ” Hi Triệt giơ lên một cái gương nhỏ điêu khắc tinh tế cười nói với Thủy Nguyên “Thật muốn mua nó quá.
5 “Thiếu gia. ” Cửa phòng bị đẩy ra, Hàn Canh nghiêng ngả lảo đảo xông vào”Tại Trung thiếu gia, ngày mai sẽ thành thân. ”
“Ngày mai? Nhanh như vậy?” Chuyện cấp bách đến mức làm Kim Hi Triệt vô cùng kinh ngạc “Tên ‘Ngọc diện la sát’ kia rốt cuộc là ai?” Hi Triệt nhanh chóng suy nghĩ, hỏi Hàn Canh nghi hoặc không sao giải được.
6 Đèn lồng đỏ thẫm, pháo nổ huyên náo, còn có tân lang tuấn tú cưỡi trên tuấn mã tạo nên không khí cát tường náo nhiệt cho vùng sông nước Giang Nam. Bất quá, không khí tốt đẹp này cũng có lúc bị phá hư.
7 “Canh,” Hi Triệt gọi lại giữ chặt Hàn Canh của mình “Chuyện hôm nay. . . . . . ” Hi Triệt ngừng lời. Mình phải nói thế nào đây, để Hàn Canh giải thích ý nghĩa cái ôm kia.
8 “Ca, cứ như vậy liền đi à. ” Tại Trung nhìn Hàn Canh và Hi Triệt vẻ mặt ngọt ngào không nén nổi kinh ngạc. Hai người này, không phải còn đang giận dỗi sao? Trước khi mình gả đi vẫn là như vậy mà.
9 Nghiêng ngả hết mấy ngày mấy đêm, bọn họ lại nhớ tới Hải Nguyệt Thành lúc ban đầu. Hi Triệt trước để Duẫn Hạo và Tại Trung trở về phòng thu dọn, chính mình mang theo Hàn Canh đi tiễn Thôi Thủy Nguyên trở về Trúc Huyên Uyển.
10 Nháy mắt đã vào thu
“Hi Triệt, đừng đùa, mau đắp lại chăn!” Hàn Canh vẻ mặt lo lắng nhìn Hi Triệt. Bởi vì ‘hoạt động nào đó’ mấy hôm trước làm cho Hi Triệt thân thể vốn yếu đuối bị nhiễm phong hàn.
11 “Thủy Nguyên ca, ngươi đừng uống nữa. ” Lệ Húc nhìn thấy Thủy Nguyên từ sau khi trở về liền mỗi ngày ngâm mình trong rượu, vô cùng lo lắng.
“Ca, đừng uống nữa!” Lệ Húc dùng hết sức lực mới đem được bầu rượu đoạt khỏi tay Thủy Nguyên.
12 “Canh, ngươi đang sợ hãi sao?” Hi Triệt nhìn phía hai tay Hàn Canh bởi vì nắm quá chặt mà run nhè nhẹ.
“Triệt, ngươi tin ta hay tin hắn?” Hàn Canh đối mặt Hi Triệt nói.
13 Trăng lạnh như nước,
Lý Tú Mãn đứng ở đình viện đưa lưng về phía Hàn Canh. Gió đêm thổi qua, bầu không khí vốn chứa một tia quỷ dị lại càng làm cho người ta mao cốt tủng nhiên.
14 Canh ca, ngươi đã lâu không cùng Hi Triệt ca đến đây nha. ” Trịnh Duẫn Hạo vui vẻ cười, nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng Kim Hi Triệt.
“Ôi chao, Hi Triệt ca sao không cùng ngươi đến?”
“Duẫn Hạo.
15 Dương quang buổi sớm tươi đẹp chói mắt, chiếu lên đôi bích nhân đang ngủ say trên giường.
“Hưmm. . . . . . . . ” Hi Triệt cảm nhận được ánh nắng, hơi hơi mở mắt.
16 “Thủy Nguyên, phải đi sao?” Hàn Canh nhìn Thủy Nguyên đang mang đồ đạc lên mã xa, vẻ mặt không đành lòng nói.
“Vâng, ca. Phải cùng Hi Triệt ca sống thật tốt.
17 “Hi Triệt, mùa thu gió lớn. Vào thôi. ” Hàn Canh nhìn thấy Hi Triệt vẫn không nhúc nhích nhìn nơi Thủy Nguyên rời đi sắp hết buổi chiều, sợ y cảm lạnh, Hàn Canh nhanh chóng đem áo của mình khoác lên thân hình đơn bạc của Hi Triệt.
18 “Triệt, ta rất yêu ngươi. ” Hàn Canh hạnh phúc ôm lấy yêu tinh nằm bên cạnh hắn, sáng lạn tươi cười.
“Canh, ta cũng vậy. ” Hi Triệt cũng ôm chặt lấy Hàn Canh, vẻ mặt say mê.
19 Nhớ mang máng. . . . . . . . .
Lần đầu gặp ngươi dưới ánh hoàng hôn. . . . . . . . . .
Ôn nhu của ngươi. . . . . . . . .
Tựa như bích thủy. .
20 “Dừng!” Hi Triệt đầu đầy hắc tuyến nhìn đệ đệ thân thiết nhất của mình Kim Tại Trung, giờ phút này giống như oán phụ bị vứt bỏ, ở trước mặt mình khóc sướt mướt hết một buổi sáng, không khỏi cảm thấy huyệt Thái Dương vô cùng đau.