1
Vô số người chết mà sống lại, tuôn ra với các loại động tác mà người bình thường không cách nào làm được, chết lặng đi lại, bò sát.
Trong lỗ đen máu tanh, hủ đằng* đỏ thẫm khô quắt không ngừng bò ra, trong nháy mắt, che trời lấp đất, bên tai tràn ngập tiếng kêu thảm kinh hoảng chói tai của đồng bạn, mặt đất âm lãnh ẩm ướt từ từ bị màu máu bao phủ.
2 Sau đó liền dừng động tác trong tay, cầm viên hạt đào nhìn kỹ. Ngoại hình cực kỳ xinh đẹp, trên tròn dưới thon như hình một trái tim, hoa văn vỏ ngoài như được điêu khắc chạm rỗng, màu sắc thoáng hiện màu phấn hồng, mặt ngoài bóng loáng mà no đủ.
3 Dì nhỏ thấy thế liền buông bát xuống, cười ha ha nói: “Là như vầy, lúc ba mẹ cháu còn sống đã từng nói với dì, căn hộ cũ hơn bốn mươi mét vuông của cháu vào mùa đông hệ thống sưởi không nóng, trong chung cư lâu năm thiếu tu sửa, lại bình thường cúp nước cúp điện cũng không ai quản, nói cháu quay về nhà ở hai ngày, chơi trò chơi vi tính mà tay đều bị đông lạnh hỏng luôn.
4 Buổi tối Trương Thư Hạc đến một tòa siêu thị nhỏ dưới lầu mua một gói mì, lấy ra phân nửa nấu một chén canh mì lớn, bên trên còn đánh hai trái trứng chần vàng nhạt, bưng lên bàn liền bắt đầu ăn.
5 Vào nhà dì nhỏ mới phát hiện, dì nhỏ thế mà đã đón hết cha mẹ của dượng đến. Mấy người ngồi một vòng trên sô pha, tất cả đều là trưởng bối, bày ra tư thế muốn đàm phán với y.
6 Theo ghi chép trên tơ lụa, thú tinh hẳn là chỗ tinh hoa trên người mãnh thú thời cổ, sau khi thành công hợp hai làm một với tinh huyết trên thân người luyện hóa, có thể nặn lại thân thể cho hồn phách hoàn chỉnh, sử dụng vì người thi pháp.
7 Dì nhỏ sau khi gọi ba lần điện thoại cho Trương Thư Hạc cũng không có ai nhận, liền vội vã đến nơi ở của y, lúc này mới phát hiện đã người đi nhà trống.
8 Trương Thư Hạc dựa theo lời viết lên những thứ cần thiết, một lát sau lão đầu đưa tay tiếp nhận, nhìn thoáng qua giấy, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Trương Thư Hạc, sau khi thấy y tuổi còn trẻ, ánh mắt không khỏi lấp lánh một hồi, sau đó nhìn thấy bên trên túi da trâu trong tay y treo một tấm mộc phù dài bằng bàn tay, ánh mắt không khỏi dừng lại.
9 Sau khi Trương Thư Hạc tới tỉnh Z, trước tiên liên hệ số điện thoại người kia để lại trên diễn đàn, vừa kết nối mới phát hiện đối phương là một nữ sinh, y nói thẳng vào ý đồ, nữ sinh kia dường như có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nhỏ lời giải thích, tin nhắn cô để lại ở trong diễn đàn là chuyện hơn một tháng trước, hiện tại ô mai đều đã thối hết rồi.
10 Ngày hôm sau, sáng sớm thôn dân đã vây lấy nhà thôn trưởng, lúc này thôn trưởng đã sớm thức dậy, đặt một chiếc bàn ở cửa, ngồi ở đó ghi sổ. Thu trước chính là một số hoa quả khô, hai trăm cân đậu phộng khô của Trương gia, một trăm trái trứng vịt muối, hai trăm năm mươi trái trứng gà, tám mươi trái trứng ngỗng của Lý gia, nửa túi khoai lang khô với một túi hồ đào của Lưu gia.
11 Khi Trương Thư Hạc trở lại nơi ở, nhà thôn trưởng đã làm xong cơm nước, thôn trưởng còn đợi y một hồi ở cửa, thấy y đi tới từ đường nhỏ giữa núi, lúc này mới cười ha ha đi lên đón, vừa đi vừa cười nói: “Thím cháu hôm nay hấp một nồi bắp non, còn có khoai tây với đậu phộng, đang chờ cháu trở về ăn đây.
12 Vào đêm, sau khi Trương Thư Hạc tập xong một lần công pháp Thổ Nạp, mở mắt ra từ trong bóng tối, sau đó đứng dậy xuống giường, không mặc quần áo, bởi vì vốn đã mang giày khoác áo mà ngồi, đệm chăn cũng không trải.
13 Sáng sớm bảy giờ, xe lửa đến thành Z vang lên tiếng còi, sau đó thân xe từ từ chuyển động, cũng chậm rãi đi theo quỹ đạo định sẵn.
Lúc này Trương Thư Hạc đang đứng ở phía sau cùng của toa số mười hai, bởi vì trước mười phút khi xe lửa chuyển bánh y mới chạy tới mua vé, vì vậy chỗ ngồi trong xe trên cơ bản đã đầy, những người khác chỉ có thể đứng trên lối đi nhỏ, đại khái lúc này đang là thời kỳ đỉnh cao du lịch, vì vậy người rất nhiều, đứng cũng có chút chật chội.
14 Nếu là sau ngày diệt vong, khi lương thực thiếu thốn, có người dùng giọng điệu này mở miệng đòi ăn với người ta, căn bản không ai sẽ phản ứng người đó, thế nhưng đặt ở trước mạt thế, lại khiến Trương Thư Hạc sửng sốt, có chút cảm thấy kỳ quái nhìn về phía nam nhân bên cạnh.
15 Thời gian đại khái qua hơn hai mươi phút sau, xe lửa tới trạm, đại thúc lấy túi đồ bên trên xuống vẫy tay nói lời tạm biệt với Trương Thư Hạc. Trương Thư Hạc nhìn theo ông mang túi xuống xe lửa, mà ba người đối diện vẫn ở lại trên xe, y cũng không rời khỏi.
16 Sau khi rời khỏi trạm xe lửa, sắc trời đã muộn, Trương Thư Hạc thuê một gian phòng trong một khách sạn nhỏ phụ cận nhà ga. Khách sạn không lớn, tường có chút bẩn hề hề, giá lại mắc đến thái quá, thuê một gian nhỏ thôi mà giá phải cần trên một trăm đồng, bất quá nghĩ đến báo con trong túi mấy ngày nay dường như càng ngày càng xao động, cần phải thả nó ra hít thở không khí, hơn nữa bôn ba mấy ngày nay cũng không có nghiêm túc cho nó ăn, sau khi thoáng do dự, vẫn móc ra một trăm đồng đặt lên quầy, cô gái nhỏ kia sau khi đánh giá y vài lần, lại nhìn nhìn chứng minh thư của y, cuối cùng ghi lại số liệu, sau đó đưa chìa khoá cho y.
17 Trương Thư Hạc trở tay đóng cửa lại, sau đó khom lưng tóm lấy hắc báo, vốn muốn giáo huấn một chút, nhưng thấy một tia kinh sợ phía sau vẻ hung lệ trong mắt nó, tay liền trì trệ một chút, đột nhiên nhớ lại bộ dáng bị hành hạ đến chết của con báo con này trước kia, nhìn nó nửa ngày, ánh mắt từ giận dữ lúc đầu chậm rãi yên bình xuống, cuối cùng thả hắc báo bị tản lực về lại góc tường.
18 Theo khóa kéo trên túi quân dụng bị Trương Thư Hạc chậm rãi kéo ra, ánh mắt của một người một báo đều gắt gao nhìn chằm chằm vật trong túi, lúc này trong túi quân dụng tuyệt không có động tĩnh, sau khi mở ra chỉ truyền ra một số âm khí ẩm ướt, với hủ khí khiến người ta buồn nôn.
19 Trương Thư Hạc ngồi xe lửa quay về thành S gần như phải cần năm ngày, mà dọc theo đường đi mỗi khi đến một thành trấn, y đều sẽ xuống xe ở tạm vài ngày, ngoại trừ tắm rửa thay quần áo nghỉ ngơi, thì đi lại nghe ngóng trong thành trấn, cũng thu mua lượng lớn đặc sản địa phương với lương thực thịt gạo no bụng.
20 Sau khi rượu qua tam tuần, sắc mặt Ngụy lão đầu đỏ rần chép miệng nói: “Già rồi già rồi, nhớ năm đó ông với ba cháu hai người uống hết hai bình cũng mặt không đổi sắc, hiện tại uống ba hớp đã không thắng được lực rượu.