1
Ánh mặt trời tràn vào trong phòng, ta miễn cưỡng mở hai mắt.
“Vương gia……” Bên tai truyền đến giọng nam ôn nhu. Khẽ cau mày, cầm lấy quần áo, tùy ý phủ lên, đôi chân trần trắng nõn bước trên sàn.
2 Mọi người đều biết, ngũ hoàng tử, hiện là Phượng Thấm Vương gia, mặc dù khuôn mặt tuyệt mỹ, nhưng mà không chuyện ác nào không làm, những đứa nhỏ xinh đẹp, không biết đã bị hắn bắt đi bao nhiêu, lại không lâu sau liền bị hắn đưa trở về, chính là sinh mệnh của những đứa nhỏ, đều đã muốn héo rũ, còn lại thân thể lạnh như băng.
3
Chỗ ngồi đã sớm kín người, tựa hồ trừ bỏ ta ra mọi người đều đến đông đủ, ngay cả Hoàng Đế cũng đã có mặt, nhìn mọi người.
Ta lẳng lặng đi vào, trong nháy mắt, toàn bộ đại điện trở nên yên tĩnh, tầm mắt mọi người đều quét lại đây, bao gồm Hoàng Đế.
4
Nay tịch gì tịch tùy tâm sở dục vô sự một thân khinh vân đạm phong cũng khinh
Hoa phi hoa vũ hoa đầy trời sắc không mê người nhân tự mê
Ông trời muốn làm không chừng vận mệnh ta chính mình bãi bình thiện người am hiểu ý không gì kiêng kỵ
Yêu lâu hội ma túy không thương cũng không có quan hệ xưng huynh gọi đệ không thương cảm tình
Thiên mất linh mất linh thiên hạ đại loạn điên
Ngươi rất mê mẩn ta Thái Thanh tỉnh cách xa vạn dặm
Ta cạn ly ngươi tùy ý quản hắn dã hỏa thiêu vô cùng
Nay tịch gì tịch tùy tâm sở dục vô sự một thân khinh vân đạm phong cũng khinh
Vụ lý ngắm phong cảnh yêu cùng hận rõ ràng phong lý đến lãng lý đi đừng để ý
Thiên mất linh mất linh thiên hạ đại loạn điên
Ngươi rất mê mẩn ta Thái Thanh tỉnh cách xa vạn dặm
Ta cạn ly ngươi tùy ý quản hắn dã hỏa thiêu vô cùng
Nay tịch gì tịch tùy tâm sở dục vô sự một thân khinh vân đạm phong cũng khinh
Vụ lý ngắm phong cảnh yêu cùng hận rõ ràng phong lý đến lãng lý đi đừng để ý”
– Tô Tuệ Luân thiên hạ đại loạn
Giơ lên cánh tay tuyết trắng, nhẹ nhàng đụng vào cằm hoàng đế, cọ xát qua lại, mang theo một tia tình sắc ý tứ hàm xúc, trong tay không biết khi nào xuất hiện đoản kiếm mềm nhẹ vũ động, nhìn đôi mắt si mê của hoàng đế, lại ở câu hát cuối cùng, đem lưỡi dao đâm vào bờ vai của hắn.
5 Hai tay bị trói buộc không biết từ khi nào đã được cởi bỏ, ta rời khỏi người hắn, muốn đẩy hắn ra, hắn lại ngắn cản ta, lại cố ý tăng lực đạo, đầu hắn đặt trước ngực ta, một chút cũng không buông ra.