1 * Cảnh báo: Nguy hiểm, hố sâu mới đào~! ( ̄ω ̄〃)
~Đứng trong phòng bệnh cá nhân VIP nằm trên tầng cao nhất của bệnh viện Chiêu Hoa, anh một tay cầm bệnh án, một tay đút vào trong túi áo khoác dài màu trắng, khẽ nhíu đôi mày nhọn nhìn người nằm trên giường.
2 Ngồi trong phòng làm việc của mình, thu dọn cẩn thận các ca bệnh ngày hôm nay. Bạch Ngọc Đường mới có thời gian chìm đắm trong suy tư. Hôm nay bệnh nhân mới được tiếp nhận kia thật sự rất kỳ lạ.
3 Hai tháng trước.
Đinh trạch.
Triển Chiêu đột nhiên tỉnh dậy từ trong mộng, khắp người đều là mồ hôi lạnh.
Đã từ lâu rồi đến tận bây giờ, cậu vẫn mơ một giấc mơ.
4 Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ, chiếu vào Đinh gia đại trạch. Nằm kế bên nhà trồng hoa là phòng nghỉ, là chốn nghỉ ngơi mà người nhà họ Đinh yêu thích nhất.
5 Bệnh viện Chiêu Hoa tầng cao nhất bệnh khu VIP.
Lý Nguyên Hạo ngồi bên giường bệnh ngắm nhìn người đang nằm trên giường, lẽ nào cậu lại yêu em gái của chính mình vậy sao? Vì mình xuất hiện ở hôn lễ, lại ngất đi.
6 Bạch Ngọc Đường thấp giọng quát mắng một nhà Đinh thị rồi đuổi bọn họ cùng tên gia hỏa gọi Lý Nguyên Hạo kia ra khỏi phòng bệnh đã là chuyện ba ngày trước.
7 “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Nguyệt Hoa công chúa, đoan lệ hiền lương, thông tuệ phi thường. Nay gả cho Ngự tiền tứ phẩm đới đao thị vệ Triển Chiêu.
8 “Hai thánh chỉ này, ái khanh chọn một đi!”
Triển Chiêu nghi hoặc mà mở thánh chỉ thứ hai ra, nhất thời sắc mặt trắng bệch, tay run rẩy không ngừng. Trong đầu trống rỗng, mắt tựa hồ cũng không trông thấy gì, chữ trên thánh chỉ nhòe nhoẹt, mờ ảo~ dường như chỉ nhìn thấy duy nhất tên của người đó “Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường…” Hoàng thượng rốt cuộc muốn làm gì Ngọc Đường? Không biết, không thấy rõ, càng ngày càng mơ hồ, tay cũng run dữ dội hơn, đôi tay vẫn vững vàng cầm kiếm, lúc này lại cầm không nổi một thánh chỉ mỏng như cánh ve.
9 “Nhất bái thiên địa~ “
Triển Chiêu kéo áo quỳ xuống, bái thật sâu.
Những ngày qua vẫn bị ép ăn thứ thuốc khiến người mê man vô lực, hôm nay tinh thần đã tốt hơn nhiều, nhưng cả người vẫn còn vô lực, vừa nãy thử vận khí đan điền, nhưng cảm giác đan điền trống rỗng không có khí lực, xem ra là tác dụng của thuốc.
10 Kỳ thực ngày ấy, Bạch Ngọc Đường cũng không bỏ đi ngay. Hắn chỉ cảm thấy trong ngực phiên giang đào hải, đau đớn không nói nên lời. Vậy mà, hắn cũng không biết vì sao mình vẫn không nỡ rời đi, phi thẳng lên một mái hiên con con cách Khai Phong phủ không xa, mặc cho gió thổi áo bào.
11 Gió đêm hiu hiu thổi, ngọn cây nhẹ nhàng va vào cánh cửa sổ. Tiếng động khẽ khàng ấy, chỉ càng khiến cho màn đêm thêm ấm áp tĩnh mịch.
Bạch Ngọc Đường save dữ liệu, tắt máy vi tính, ngả người dựa vào lưng ghế ngồi.
12 Xe của Bạch Ngọc Đường chạy dọc theo con đường dẫn tới bờ biển, đèn điện sáng choang dần dần trở nên mờ nhạt lui lại phía sau, thay vào đó chính là một dải biển đen mênh mang, gió biển nhẹ nhàng.
13 Ba ngày sau, Triển Chiêu theo Nguyệt Hoa công chúa tiến cung tạ ân thì nghe được tin Bạch Ngọc Đường độc xông Trùng Tiêu lâu.
Triển Chiêu bỏ ngoài tai lời khuyên can của tất cả mọi người, bỏ mặc công chúa gào khóc, hoàng đế nổi giận, đại nhân lo lắng, chạy vội về Khai Phong phủ.
14 Từ sau lần ngắm sao đó, Bạch Ngọc Đường vẫn chưa gặp lại Triển Chiêu. Không phải là không muốn gặp, mà hình như cũng không có lý do nhất định phải gặp.
15 Nơi mà Bạch Ngọc Đường nói rất tuyệt chính là phòng tập võ riêng của anh. Lúc trước vì nâng cấp thiết bị mới nên vẫn chưa mang Triển Chiêu tới đây, hôm nay là lần sử dụng đầu tiên sau khi tu sửa, Bạch Ngọc Đường không thể chờ được muốn đưa Triển Chiêu đến xem nơi này.
16 Triển Chiêu có chút buồn bực nhìn Lý Nguyên Hạo sắc mặt âm trầm đi vào rừng cây. Theo lý mà nói, Lý Nguyên Hạo lúc này đáng ra đang ở Mỹ mới phải.
Hôn lễ lần trước đã gây nên sóng to gió lớn.
17 Một vầng trăng tàn treo nghiêng đầu cành.
Trong một tòa phủ đệ thành đông Biện Lương, một mảnh tiêu điều. Chỉ vì chủ nhân của tòa phủ này, đã bị bệnh hơn một tháng, gia nô tỳ nữ trong nhà ai ai cũng đều nơm nớp lo sợ, chỉ lo quấy rầy chủ nhân đang lâm trọng bệnh.
18 Bắc phong gào thét, tuyết lớn đầy trời. Một màu trắng xóa phủ trên nền đất.
Triển Chiêu đứng ở đầu tường, nhìn quân doanh phía trước, doanh trại chỉnh tề, quân kỳ phần phật.
19 Triển Chiêu lái xe thật nhanh, cậu cảm thấy khó chịu trong lòng, không chỗ phát tiết, không thể làm gì khác hơn là mặc cho gió lạnh táp vào mặt mình, có lẽ như vậy mới có thể bình tĩnh lại.
20 Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn bầu trời dần dần trở tối, cảm thấy mình nên quay về. Nhưng mà, hình như trời lại mưa rồi! Nếu không tại sao trên mặt lại ươn ướt lành lạnh, tại sao mắt cũng nhòa đi thế này…
Đúng vậy! Triển Chiêu cảm thấy đôi mắt mình quả thực đã nhòa đi rồi, dường như trong màn mưa có một bóng người quen thuộc đang dần bước tới.