41 Triển Chiêu run lên một cái —- không biết Triệu Trinh đã trở về từ lúc nào.
Cùng lúc đó, Bạch Ngọc Đường trông thấy Triển Chiêu bị Triệu Trinh ôm vào ngực, nhất thời sốt ruột, bị vệ sĩ kia bắt được kẽ hở thừa cơ lợi dụng, một quyền đánh gục Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường ngã đập vào một bên tủ đầu giường.
42 Đêm.
Bệnh viện Chiêu Hoa.
Bạch Ngọc Đường ôm Triển Chiêu nhảy xuống xe, chạy vào trong tòa nhà bệnh viện. Anh em Đinh thị đã sớm thông báo cho bệnh viện chuẩn bị tốt công tác cứu người.
43 Trong bóng tối, cậu cất từng bước đầy khó khăn mỏi mệt, không biết phải đi đâu về đâu.
“Mèo con… Mèo con…”
Tiếng kêu tha thiết cứ vang vọng bên tai, là ai đang gọi cậu sao? Cậu mờ mịt đưa mắt tìm kiếm chung quanh, lại bị màn đêm tối mịt quấn chặt lấy.
44 Một tháng sau.
Triển Chiêu ngồi trên ghế salon trong phòng bệnh, nhìn Bạch Ngọc Đường thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất viện.
Suốt một tháng nay, tất cả mọi chuyện của Triển Chiêu, bao gồm kiểm tra, thay thuốc, rửa ráy, ăn cơm… tóm lại là bất kể chuyện lớn hay chuyện nhỏ, tất cả đều do một mình Bạch Ngọc Đường ôm lấy hết.
45 Triển Chiêu nằm trong bồn tắm lớn nhà Bạch Ngọc Đường, khép hờ mắt hưởng thụ cảm giác ấm áp ở nhà. Một tháng qua Triển Chiêu vẫn ở trong bệnh viện, tuy điều kiện ở bệnh viện cũng là tốt nhất, nhưng dù có tốt thế nào đi nữa cũng không thoải mái bằng ở nhà.
46 Có lẽ là nghe thấy tiếng cười truyền ra từ trong thư phòng, Đinh Triệu Huệ thò đầu vào, chớp chớp mắt cười hỏi: “Quyết định xong rồi?”
Tiếu Huệ Nhã vẫn ngồi một bên không xuất thủ nhìn thấy Đinh Triệu Huệ bèn nói: “Mang đồ đến đây.
47 Bạch Hãn Thăng đối với thân thể và khí phách tráng kiện của mình rất bất đắc dĩ. Đổi thành bất luận lão nhân lục tuần nào, khi nghe được tin con trai mình đi yêu một đứa con trai khác đều sẽ ngất đi!
Nhưng lúc này đây ông vẫn dồi dào sinh lực, mặt không đỏ tim không đập, ông cảm thấy ông hoàn toàn có đủ sức để chửi bới thằng nghịch tử Bạch gia hơn hai tiếng đồng hồ rồi một cước đá bay cái thằng dám câu dẫn con trai ông ra khỏi cửa Bạch gia.
48 “Huệ Nhã! Cậu đến rồi?” Lam Tâm cao hứng cầm lấy tay Tiếu Huệ Nhã, cùng cô đi vào trong phòng khách. “Sao không dẫn hai cục cưng của cậu đến?”
“Hai đứa chúng nó á? Trời ạ! Đúng là hai thằng khỉ con.
49 Tà dương ngả về tây, nhuộm đỏ những áng mây cuối trời. Gió xuân khẽ thoảng, cây liễu nhẹ lay, đung đưa cành non hãy vừa trổ lục. Thi thoảng lại có một hai con chim mỏi cánh bay về rừng, hót vang đầu cành.