1 CHƯƠNG 1
Hương Cảng ban đêm thật mỹ lệ, đại bộ phận được chiếu sáng bởi ánh đèn rực rỡ.
Khi hoàng hôn xuống, nơi nơi những ánh đèn nê ông xinh đẹp thi nhau mọc lên, thay thế vị trí quan trọng của vầng thái dương ban ngày, đảm nhận trách nhiệm chiếu rọi tứ phương, mà hẳn là phải kêu nhân vật chính ánh trăng gạt sang một bên đi
Trong đó, xinh đẹp nhất mà tràn ngập hấp dẫn đó là” lạc viên nơi Phàm Gian” kia, duy một căn nhà cũng đủ tỏa ra thứ mị lực hấp dẫn đến chói lòa.
2 CHƯƠNG 2
“Theo ta đi, Chúng Hưởng, theo ta. ”
Đem Chúng Hưởng đưa đến cửa “Phàm gian” , Âu Dương Khả ôm Chúng Hưởng không cho hắn xuống xe, lần nữa nhẹ nhàng nói.
3 CHƯƠNG 3
“Thích không?” Âu Dương Khả ôm thắt lưng Chúng Hưởng, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng hỏi.
Tại đây từng mảng ánh sáng chiếu xuống một mảnh sắc hồng, nhìn ra xa biển rộng không có giới hạn….
4 CHƯƠNG 4
Trong tay loay hoay với mũi ống luật lữ* rỗng thời Tống mới , Chúng Hưởng lơ đãng ngồi trong lòng Âu Dương Khả
Nhàm chán, quá nhàm chán rồi.
5 CHƯƠNG 5
Thân thể yếu ớt, từ trong bóng tối, bị một hình dạng nào đó không biết tên kéo ra.
Trong biển dường như tối đen sâu thẳm không đáy, bị dây dưa lôi kéo ra ngoài khơi.
6 CHƯƠNG 6
Tương lai không dự đoán trước làm cho yêu thương càng trở nên cuồng nhiệt. Chúng Hưởng cùng Âu Dương Khả toàn tâm toàn ý mà hưởng thụ, sự ngọt ngào như thiên đường và ẩn giấu phía sau là nỗi xót xa không nhìn thấy, tư vị cực đoan đan xen.
7 CHƯƠNG 7
Giữa ánh chiều tà bóng thân ảnh trải dài, trước mắt Chúng Hưởng lay động. Hắn từng bước một đi tới, mỗi một bước, đều không chút do dự đạp lên cái bóng của chính mình.
8 CHƯƠNG 8
Dụ Lăng nói không sai, trong lòng Chúng Hưởng hiểu rõ.
Tất cả thống khổ, e rằng căn nguyên là do chính bản thân mình, trái tim ta không đủ kiên cường.
9 CHƯƠNG 9
Vách núi kia đối diện với biển rộng, quả là một nơi kỳ diệu.
Cười vui, tình cảm mãnh liệt, còn có hạnh phúc cùng tin tưởng khiến người ta không yên, ở nơi này đan xen lẫn nhau, đây là thiên đường, thiên đường của Âu Dương Khả và Chúng Hưởng.
10 CHƯƠNG 10
Ở nơi nào?
Rốt cuộc ở nơi nào?
Chúng Hưởng quỳ gối trên bãi cỏ tìm kiếm, đôi mắt hắn nhanh chóng lướt khắp bãi cỏ màu vàng, sắc mặt hắn đã có phần tái nhợt.
11 CHƯƠNG 11
Trong lòng cuộc sống u ám, thế nhưng khí trời lại vô cùng tốt.
Chúng Hưởng ở trước cửa sổ ngây người hồi lâu, đột nhiên nhớ tới câu chuyện xưa Âu Dương Khả từng kể ——– khi ánh mặt trời xuống mà cầu nguyện, có thể thực hiện được một nguyện vọng.
12 CHƯƠNG 12
Bị cưỡng ép đến một gian phòng nhỏ âm u. Chúng Hưởng đối diện với bộ dáng La Bằng không chút kinh ngạc đang dương dương đắc ý ở phía trước.
13 CHƯƠNG 13
Chúng Hưởng kéo lê bước chân mệt mỏi vô lực, chậm rãi trở lại biệt thự.
Người canh cổng chính nhìn hắn chán ghét, liếc mắt sâu sắc một cái, vì hắn mở cửa chính.
14 CHƯƠNG 14
Gió biển đang gào thét.
Trên vách núi phong cảnh mỹ lệ như vậy, lại là vùng cấm địa của trái tim.
Mỗi một cây cỏ, mỗi một tảng đá nơi đây, cũng rất tầm thường.