1 Thanh phong khởi thiên mạt, giang hồ thu thủy đa.
Người giang hồ nói chuyện giang hồ, kể không hết sóng gió tám phương nhân mạng như cỏ, nhưng cũng uống không cạn lệ hóa sông thương hải nhất tiếu.
2 Mà cái tên Sùng Quang này, như một nhát chém vào thời gian đang đọng lại, tựa hồ hãy còn là chuyện hôm qua, nhất thời có ràng buộc lẫn triền miên.
Hoàng Ngâm Xung nhẹ giọng thở dài, dường như thiếu niên yên mỵ bên khóm Chi túy hoa năm nào vẫn còn ở trước mắt, một thân cẩm y đỏ thẫm, bóng dáng ngọc điêu tuyết mài, nụ cười trong trẻo thanh lệ, hoạt bát không gì sánh được.
3 Hoàng Ngâm Xung im lặng một lát, đạm đạm nói: “Tô Tiểu Khuyết vừa đi, Sùng Quang liền phát điên, cung chủ Thất Tinh Hồ, ngươi thích hợp hơn hắn… Hơn nữa ta nghĩ ngươi muốn tra hỏi tâm pháp của Già La chân khí.
4 Còn Hoàng Ngâm Xung đã âm thầm chú ý hài tử này suốt mấy năm nay, trong lòng đánh giá Tô Thác Đao như sau: lãnh tĩnh, kín đáo, nhất kích tất trúng, thiên tính lạnh nhạt, mệnh định là chủ Thất Tinh Hồ.
5 Thất Tinh Hồ tuy phong cảnh như họa, nhưng người không phải người trong tranh, những việc khói lửa nhân gian như ăn uống ngủ nghỉ đi mao xí tự nhiên không thể thiếu, cho nên ở góc khuất nhất Nội đường, có mười mấy gian ốc xá, chính là trù phòng nắm giữ sinh tử của cái bụng đặc biệt quan trọng trong quan trọng.
6 … Một thanh âm xa lạ đang cuồng loạn cười đến chói tai: “Ta biết hắn từng tới đây… Tô Tiểu Khuyết tại sao phải dừng lại ở nhà ngươi suốt ba ngày? Hắn đi đâu rồi?”
——
Hôm sau Sở Lục Yêu liền mang A Tây theo bên người, dốc lòng dạy hắn đủ mọi phương pháp luyện chế phân biệt phơi khô nghiền mài các loại dược liệu, hai người khí chất ngôn hành có phần tương tự, đều là ôn hòa mà xa cách, ở chung với nhau, gần như không cần cố gắng, cũng tự hình thành một loại ăn ý.
7 A Tây gian nan nói: “Ngươi không phải là gì… gì đó của hắn sao…”
Thác Đao trong mắt lóe lên một tia tiếu ý rõ ràng, ân cần giúp hắn bổ sung: “Tình nhân? Nam sủng? Cấm luyến?”
——
Thiếu niên này lâm phong ngọc thụ, cố phán thần phi, mà vẻ đẹp của dung mạo, càng không giống người trần thế, nhưng cũng không thuộc người trong tranh, người trong tranh thường thiên về ôn hòa hàm súc, không có loại sinh động hoa mỹ mạnh mẽ bức người gần như sắc bén này của hắn.
8 Thác Đao thấy hắn giống như nuốt phải một quả trứng còn nguyên vỏ, ngay cả vành tai cũng đỏ đến sắp nhỏ máu, càng cười giảo hoạt hơn, nói: “Ngươi có biết Diệp tổng quản là diệu nhân bậc nào không?”
A Tây miễn cưỡng thu liễm tâm thần: “Cái gì… diệu nhân?”
“Diệp Chậm Ly cầm kỳ thư họa, mưu lược chiến trận, tam giáo cửu lưu, tửu sắc tài khí, không gì không biết, không đâu không hiểu, bất kỳ binh khí nào cũng có thể hạ bút thành văn, bất kỳ võ công nào cũng học nhanh hơn người khác gấp trăm lần, hắn ở bên Tô cung chủ từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, là cánh tay là tâm phúc Tô cung chủ tín nhiệm nhất thân cận nhất, hơn nữa mạo như lê hoa, trời sinh nội mị…”
Thác Đao nhẹ nhàng vuốt má A Tây, phát hiện mình thật sự mê mẩn hương khí thanh tao điềm đạm tỏa ra từ mái tóc lẫn da thịt hắn: “Nhân vật như vậy… làm tình nhân hay nam sủng của hắn, có gì phải hổ thẹn?”
A Tây vài lần muốn thoát khỏi ngón tay hắn, thế nhưng võ công Thác Đao huyền quỷ khôn lường, cho dù toàn lực ứng phó, cũng không qua được mấy chiêu dưới tay hắn, nhất thời lạnh lùng nói: “Nếu ngươi thật lòng thích Diệp tổng quản, làm tình nhân của hắn, không bị hiếp đáp, cũng không bị cưỡng bức, tự nhiên chẳng có gì phải hổ thẹn.
9 Diệp Chậm Ly nghiêng mặt, khóe mắt hoe đỏ như say, chóp mũi phát ra tiếng rên ngọt ngào, đã động tình mị thái doanh doanh, nghe thế chậm rãi nhả ra vật kia, lại dùng răng nanh bướng bỉnh gặm lấy: “Không… Ta thích thế này, ta muốn ăn ngươi, nuốt sống vào bụng…”
Tô Thác Đao kêu lên một tiếng, cắn răng cười nói: “Dâm lãng như vậy… A Ly, ngươi đúng là yêu tinh hoạt bát!”
Một tay ghì mái tóc hắn, không dung tình nữa, nâng eo từng chút một tống vào khoang miệng ấm nóng, cường trừu mãnh sáp đến gần như tàn nhẫn.
10 Việt Tê Kiến thẫn thờ nói: “Trang Sùng Quang đâu? Còn sống hay đã chết?”
Thác Đao nói: “Ta cũng là kẻ thù của ngươi… Cứ giết ta trước, rồi tìm Sùng Quang cung chủ.
11 Nhưng chết trong địa ngục ô uế này, chết trước mặt ác ma như Diệp Chậm Ly, còn chết hạ tiện dơ bẩn như vậy… Sao có thể cam tâm? Sao có thể nhắm mắt?
—–
Việt Tê Kiến sửng sốt, hai tay bấu chặt tấm thảm dưới đất, gân xanh trên mu bàn tay đã nổi lên.
12 Thác Đao buông chân Diệp Chậm Ly, lẳng lặng rút cây quạt ra, nhặt lên y sam tả tơi dưới đất bao lấy Việt Tê Kiến, đoạn bế hắn lên: “Ngươi sao rồi?”
Việt Tê Kiến yếu ớt thở phào một hơi, từ trong cổ họng phát ra một tiếng rên rất khẽ rất thấp như con thú nhỏ: “Đau, ta đau quá… đau chết được!”
Nói xong ngón tay vô lực níu cổ áo Thác Đao, không hề báo trước thất thanh òa khóc.
13 Tô Thác Đao nhìn hắn, thần sắc lạnh lùng: “Còn ngươi là khí độ bậc nào?”
Việt Tê Kiến ngẩn ra.
Tô Thác Đao thản nhiên nói: “A Ly đường đường chính chính đánh thắng ngươi, có đúng không? Hắn không hề giết ngươi, cũng không chặt tay chặt chân ngươi, sao lại gọi là ác độc vô sỉ?”
Việt Tê Kiến lòng bàn tay buốt giá, vốn ngỡ rằng Tô Thác Đao tuy đứng đầu tà giáo, nhưng tự có khí phách tâm tư, tuyệt không phải hạng người làm ác không chịu hối cải, ngờ đâu hắn cũng bất phân thị phi chẳng biết nặng nhẹ, hoàn toàn không thừa nhận Diệp Chậm Ly sai quấy, lập tức nén giận nói: “Cho dù ta võ công thấp kém, cũng coi như đệ tử y xá, hắn không có lý do gì hành hạ lăng mạ…”
Tô Thác Đao mất kiên nhẫn ngắt lời: “A Ly chính là như vậy.
14 Việt Tê Kiến hai mắt thâm quầng, là vì thiếu ngủ, lòng bàn tay nóng rực, là vì dược hiệu phát tác, nhưng đôi má đỏ ửng, lại không rõ nguyên nhân.
Khuôn mặt Tô Thác Đao quá đẹp, cho dù vô tình, cũng có thể dễ dàng toát ra một loại phong quang kiều diễm nồng liệt, huống chi ở khoảng cách gần như vậy, động tác lại thân mật thế này? Xúc cảm trên da thịt hắn như hổ phách sắp ngưng đọng, rắn rỏi cùng nhiệt độ bên trong như luôn vận sức chờ bùng nổ, khiến người không nỡ buông tay.
15 Việt Tê Kiến hai mắt thâm quầng, là vì thiếu ngủ, lòng bàn tay nóng rực, là vì dược hiệu phát tác, nhưng đôi má đỏ ửng, lại không rõ nguyên nhân.
Khuôn mặt Tô Thác Đao quá đẹp, cho dù vô tình, cũng có thể dễ dàng toát ra một loại phong quang kiều diễm nồng liệt, huống chi ở khoảng cách gần như vậy, động tác lại thân mật thế này? Xúc cảm trên da thịt hắn như hổ phách sắp ngưng đọng, rắn rỏi cùng nhiệt độ bên trong như luôn vận sức chờ bùng nổ, khiến người không nỡ buông tay.
16 Lúc Việt Tê Kiến rời thuyền lên bờ, Diệp Chậm Ly đột nhiên nhớ tới một chuyện, cười tủm tỉm từ trong ngực lấy ra một cái tráp: “Bổn tọa tặng ngươi một món quà nhỏ, dọc đường phải nghĩ đến ta a.
17 “Tô Tiểu Khuyết còn sống, có đúng không? Vứt bỏ Thất Tinh Hồ mà Thẩm cung chủ để lại cho hắn, đi theo Tạ Thiên Bích trúc mã thành đôi thời ở Bạch Lộc Sơn, cùng nhau phong lưu khoái lạc, có đúng không?”
Nhịn không được cười nhạo: “Quả là trọng tình nghĩa.
18 Mạnh Tự Tại ngồi xếp bằng dưới sàn, nhấc một cái ấm đồng nho nhỏ, chậm rãi châm một chung trà: “Thác Đao, lúc ta chưa gặp ngươi, đích thực tuyệt không có nửa phần hảo cảm với ngươi.
19 Nhậm Tẫn Vọng mâu quang đảo qua, mang theo ý vị thăm dò: “Cô nhi Việt gia Việt Tê Kiến… Chẳng hay cung chủ có quen biết? Nghe nói cấu kết Thất Tinh Hồ, đã bị Bắc Đẩu Minh giam giữ ở Thần Châu.
20 Việt Tê Kiến biết hắn đã nhận định như thế, mình có miệng lưỡi thế nào cũng vô dụng, chỉ nói: “Tống minh chủ võ công cao tuyệt, Tê Kiến cũng được nghe qua, võ công ngươi tổng hợp sở trường mọi phái, lại tu tập nội lực tục gia của Thiếu Lâm từ nhỏ, muốn Nhập Bát Tinh Kinh…”
Thạch thất ẩm ướt âm hàn, Việt Tê Kiến tức cảnh sinh tình: “Làm củi đốt để sưởi ấm sao?”
Tống Vô Bạn nhìn xoáy vào hắn, hồi lâu đứng lên, nói: “Có vẻ như ta không cách nào hỏi ra được, cũng tốt… Ngày mai để Viên đại sư tới chất vấn Việt công tử.