1 Đầu mùa hạ, giờ ngọ, theo kiến trúc quý phải vào phòng truyền đến từng đợt âm thanh du dương.
Theo âm thanh tìm kiếm, chỉ thấy phòng luyện đàn trên lầu hai, một vị thanh niên khoảng mười tám tuổi đang thổi sáo.
2 “A, đau quá!” Ta vỗ về đầu ngồi xuống.
[ người này là chỗ nào?– Nhã Thụ đâu?–!]
Ta giãy dụa đứng lên, đau đầu thiếu chút nữa làm cho ta lại ngã sấp xuống.
3 “Thiếu gia! Nhã Thụ thiếu gia!” “Thiếu gia! Nhã Thụ thiếu gia!” Ta giãy dụa đứng lên, hướng tới con người xinh đẹp kia.
Trước khi ta đụng vào vạt áo hắn, nam tử đứng bên Nhã Thụ tiến lên, ngăn trở đường đi của ta, ống tay áo vừa lật, ta lại lăn qua một bên.
4 Ngày hôm sau không thương lượng, lão nhân liền lay ta dậy.
“Ngươi là trư lười, còn ngủ! Nhanh lên đứng lên ăn điểm tâm! Sau đó liền đi làm việc cho ta!”
Ta nhu nhu cái mông đau.
5 Nấu nước là việc gian khổ nhất
Ta lắc lắc lắc lắc không biết quăng ngã bao nhiêu lần, mới nắm giữ kỹ xảo gánh nước.
Chờ ta hoàn thành ngày nhiệm vụ đầu tiên, cũng đã là sáng sớm ngày hôm sau.
6 Từ ngày xảy ra chuyện đó. Ta cũng tự biết khắc chế mình lại.
Không vội cho đi tìm Nhã Thụ, ta chờ năng lực khôi phục.
Bất quá hai mươi ba mươi ngày nay chưa ăn thịt, có điểm khó chịu.
7 “Ngươi muốn đem ta đi đâu?” Ta chạy chậm đi theo phía sau Trác Bất Phàm.
[ ta cũng không phải kẻ gan dạ gì, cũng không khác người khác mà lo cho số mình!]
“Đến.
8 Sự kiện lấn này đối với than thể của ta có tổn thương rất lớn. Ta nghĩ nếu là người bình thường, có lẽ không sống nổi.
Có đôi khi ta cảm thấy siêu năng lực của ta cùng nội công có chút tiến triển.
9 Đồng hồ sinh học quả đáng sợ, muốn ngủ thêm nửa cũng không được.
Ta đúng giờ mặt trời mọc liền tỉnh lại, xuống giường, không để ý tới giường bị ta làm dơ.
10 Vốn tưởng rằng như vậy sẽ vô sự, ai biết Trác Bất Phàm lại bị thần kinh, giữa trưa vội như chữa lửa kêu đại phu râu bạc phơ đến giúp ta bắt mạch.
“Uy, ngươi làm cái gì a! Ta không phải hảo hảo rồi sao!” Ta nắm lấy cái tay lạnh lẽo lôi ra khỏi tay ta.
11 “Ta không nghĩ ngươi tử……”
“Ta không cho phép ngươi tử, nhĩ hảo hảo nhớ kỹ điểm này. ”
Hai ngày này, lời nói của Trác Bất Phàm luôn quanh quẩn trong đầu ta, khiến cho ta phiền toái, lại khiến ta không hiểu được ý tứ lời nói của hắn.
12 Ta hồ đồ.
Ta toàn thân mình bị Trác Bất Phàm ôm vào trong ngực. Hắn một bàn tay khoát lên trên lưng ta, một cái chân dài để ngang người ta, đem ta toàn bộ vây hết.
13 Đi chơi?
Ta đến cổ đại lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên đi chơi!
Tuy rằng ta vẫn làm bộ dáng như không tình nguyện, trợn mắt lẹn đi dạo, thương phẩm cùng ngươuì trên đường đã sớm hấp dẫn ánh mắt của ta.
14 Là ghen tị đi?
Nhìn Trác Bất Phàm nhìn chằm chằm Tiểu Đào bộ dáng rõ ràng chính là ghen tị.
Nhưng là ghen tị — như thế nào có khả năng?
Hắn ôm ta thật chặc, lại ghen tị — đánh chết ta cũng không tin tưởng!
“Ngươi cùng Tiểu Đào là quan hệ gì?”
“quan hệ gì?– bạn tốt a.
15 “Ta cũng không phải phạm nhân, ngươi không cần phải suốt ngày đều nhìn chằm chằm ta?!”
Ta đối với tên nam nhân kề cận này lo to.
“Ta sợ không bên cạnh ngươi thì ngươi sẽ biến mất.
16 Có lẽ nữa năm ở cổ đại này như giất mộng Nam kha?
Ơ cầm phòng, ta nhìn mái tóc ngắn được cắt gọn của Nhã Thụ thổi sáo.
“Ngươi thật sự không nhớ rõ?” Ta nhịn không được hỏi.
17 Sẽ là như vậy đi —-
Ta mạnh mẽ mở mắt ra, gặp toàn đầu người, ăn uống linh đình, rõ ràng vẫn ở yến hội.
Xoay đầu, Trác Bất Phàm đang cùng một vị quan lại nói chuyện với nhau, gặp ta nhìn hắn, lộ ra mỉm cười, ánh mắt nhìn lên bàn mỹ thực, ý bảo ta ăn nhiều một chút.
18 “Đinh…. . tranh…. . ”
Từng đợt cổ cầm trầm thấp nặng nề phiêu đãng ở không trung giục ta đi vào giấc ngủ.
“Bảo bối, tỉnh lại một chút!” Nam nhân bên người khẽ lay.
19 Trác Bất Phàm cúi người, miệng liền liếm lên cổ ta.
Ta nhẹ nhàng mà rướn người lên một chút, thả nhuyễn thâm mình mặc hắn muốn gì cứ lấy.
“Bảo bối….
20 Chờ ta tỉnh lại, Trác Bất Phàm đã không còn bên cạnh. Bất quá từ độ ấm bên cạnh, biết hắn rời đi chưa lâu.
Ta cắn môi dưới, hạnh phúc ôm chăn nhớ hắn.