1 Vào thành Dương Châu, như lạc thê ngoại đào nguyên. Thời tiết bốn mùa ôn hòa, sinh sôi vô vàn hoa thơm cỏ lạ phủ kín những đồi núi xanh mát. Làn gió thấm đẫm hương hoa say hồn lữ khách vi vu những hàng liễu rủ xõa tóc hai bên bờ sông, khung cảnh hữu tình say đắm tài tử giai nhân viết nên những thiên tình cổ, khắc cốt ghi tâm.
2 “Dương Châu, Dương Châu có tam quái! Tam quái thế nào?Thành Đông Hoàng phủ ghét nữ nhân,Thành Nam Đô gia đứa ngốc tử,Thành Tây Khiên gia yêu tiền thành khất cái…”Từ lão đầu đến oa nhi thò lò mùi xanh, đều nằm lòng ca dao về Dương Châu tam quái.
3 Nâng niu thiên hạ trong lòng, Hoàng Phủ Lận mang theo cảm giác mỹ mãn, chậm rãi trở về tẩm phòng, cẩn thận đặt nàng xuống giường, cẩn thận đắp chăn. u yếm nhìn tiểu nữ nhân sẽ trở thành mẫu thân của con hắn, thân thủ chạm vào mái tóc mềm mại như tơ lụa hỗn độn trên gối, mắt hắn lưu động phức tạp suy nghĩ.
4 Lệ Vũ Phương Lâm đối gác cao, tân trang tươi đẹp khuynh thành chất bản;Ánh hộ ngưng kiều chợt không tiến, ra duy hàm thái cười đón chào. Yêu cơ mặt tựa hoa hợp lộ, ngọc thụ lưu quang chiếu hậu đình;Hoa nở hoa tàn không dài lâu, rơi hồng đầy đất về tịch trung!—— ngọc thụ Hậu Đình Hoa • Trần hậu chúa"Ha ha.
5 "Hoàng Phủ Lận, ngươi làm cái gì? Phóng ta xuống!"Quỳnh Dĩ ầm ĩ náo loạn, lại chỉ đổi lấy nam nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm, cuối cùng nàng chỉ có thể ngoan ngoãn câm miệng.
6 "Ngươi nói cái gì?" Khuôn mặt tuấn tú phút chốc âm trầm, làm cho Trần tổng quản đang vội vàng sợ tới mức thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất. Chết tiệt! Chuyện tình làm hắn lo lắng nhất rốt cuộc cũng xảy ra!"Bẩm thiếu gia.
7 "Ha ha ha. . . . . . Hoàng Phủ thiếu gia cái gì! Bất quá là ngóc tử bị lão tử lừa gạt" Trương Kế không thể kiềm chế cười to, dõng dạc nói:"Xem ra sản nghiệp Hoàng Phủ gia không bao lâu sẽ trở thành núi vàng núi bạc cung phụng cho chúng ta!""Ai….
8 Sau vài ngày không ngừng thề thốt, hứa hẹn nhất quyết không chạy loạn khỏi Hoàng Phủ, chờ Hoàng Phủ Lận đi tuần tra xưởng rượu, một tiểu công tử trắng trẻo, tuấn tú lần nữa lén lút xuất hiện từ cửa sau Hoàng Phủ.
9 "Quỳnh nhi. . . . . . Xem nàng nóng thành như vậy, vi phu giúp nàng cởi y phục ẩm ướt nga?"Hắn nhẹ nhàng “lột” mảnh vải dệt bé xíu, mỏng manh che phủ đôi bồng đào, đôi phượng nhãn tà tứ chớp động nhìn nàng, sóng tình cuồn cuộn, ngón tay hất nhẹ làm mảnh vải rơi xuống, yên vị trên mặt đất.
10 Quỳnh Dĩ vẻ mặt ai oán ngồi trên ghế mềm, nhìn phẩm điệp cùng rất nhiều loại rượu trứ danh khác, bày la liệt trong phòng. Mùi rượu từng trận, từng trận bay tới, lại chỉ có thể nhìn, không thể động thủ.
11 Bên trong đại trạch Hoàng Phủ đèn đuốc sáng trưng, một trận rối loạn, người tới người lui bận rộn không ngớt. . . . Vì tiểu thiếu gia Hoàng Phủ muốn "phá kén bay ra".