61 Hai người đi tới dưới chân núi Bạch Lộc Sơn, Nhậm Tẫn Vọng thanh y vừa ánh vào mắt, liền có một con ngựa như sấm sét phi nhanh mà đến, kỵ thủ lăn xuống ngựa quỳ gối, chính là Tích Mộc của Thiên Sàm quân, thanh âm hắn khản đặc khô khốc: “Cung chủ, Âm Chúc Long cấu kết Cát Thiên Lâu phản cung bội chủ, trong cung đại loạn!”
Diệp Chậm Ly xông lên một bước, vội hỏi: “Hoàng đường chủ đâu? Hoành Địch đâu?”
Nhưng căn bản không hỏi Việt Tê Kiến và Nội đường.
62 “Ta đã sai không đường sửa, ngươi… ngươi có hận ta không? Ngươi còn cần ta không?”
Tô Thác Đao thoáng trầm ngâm, nói: “Hận, cũng cần. Ngươi là người của ta, muốn đánh muốn phạt, không tới lượt người khác.
63 Tống Vô Bạn hai mắt đục ngầu màu máu, xé áo Tô Thác Đao, thở hồng hộc cười: “Thú vị! Thật con mẹ nó thú vị! Chạm ngươi hắn không cho, động hắn ngươi lại không vừa ý, lão tử thơm ngon thế sao? Đến nỗi đám yêu nghiệt Thất Tinh Hồ đều tranh nhau được thao như vậy?”
—–
Đến lúc này, một luồng ác khí trong ngực Tống Vô Bạn đã trút hết, trên khuôn mặt đoan chính nghiêm nghị nở rộ tiếu ý, nhưng mâu quang đã có vẻ điên rồ: “Cúc thành chủ, mối thù giữa Tống mỗ với hai vị này, sâu như tam giang tứ hải, ngài thấy thế nào?”
Cúc Thiên Giang miệng ngậm khổ qua, mày tích khổ mật, bụng nhồi khổ hoàng liên, nhất thời đành cười khổ.
64 Diệp Chậm Ly loạng choạng đi hai bước, suýt nữa va phải một thân cây, có chút mờ mịt nghiêng đầu, mình… mù thật rồi sao?
Nhưng Thác Đao đã gặp phải chuyện gì? Thân thọ trọng thương? Tính mệnh bị đe dọa?
Bất luận thế nào, núi đao hay biển lửa, mình đều phải tìm hắn, cứu hắn, sát cánh bên hắn.
65 Mảnh thảo nguyên cuối xuân trong lòng bị một lớp tuyết đọng thật dày thay thế, tâm như hoang đảo, cô liêu trơ trọi.
“Không. ” Việt Tê Kiến nhẹ giọng nói: “Ta không muốn cũng không cần phải tiếp tục gạt ngươi nữa, ta nhất định phải giết Diệp Chậm Ly.
66 Tô Thác Đao lãnh tĩnh nhìn xoáy vào hắn, nói: “Bất luận ngươi làm gì ta cũng không hận ngươi… Duy chỉ A Ly, không được. ”
Việt Tê Kiến trong lòng chỉ cảm thấy kỳ lạ, ngay cả sự tàn khốc của hắn, mình cũng yêu…
——
Kẻ mạnh vẫn là kẻ mạnh, Tô Thác Đao trong tay không đao, cũng có thể dứt khoát moi tim móc phổi, máu chảy thành sông, mà hắn là thần ma tại thế ung dung bơi trong đó.
67 Hắn khờ, mà mình cũng dại, hai con tước ngu ngơ bốn mắt nhìn nhau sớm tối bên nhau, như si như túy thiên trường địa cửu, cùng thủ hộ một cái tổ chim, tìm mồi chải lông cho nhau, nhưng thỉnh thoảng mạc danh kỳ diệu mổ nhau mấy phát đến chảy máu, hắn đánh đòn mình không hiểu chuyện, mình thì trợn mắt giận hắn nhẫn tâm, vô cớ cô phụ vô số tháng ngày êm đẹp.
68 Tô Thác Đao cũng cười: “Qua đây ăn. ”
Diệp Chậm Ly do dự chốc lát, rất khôn khéo hỏi: “Ngươi không đánh ta?”
Tô Thác Đao nghiêm túc nói: “Đương nhiên không đánh ngươi.
69 “Hắn đối với ta, chẳng qua xuất phát từ nợ máu, lại thêm lừa gạt, tâm tồn hổ thẹn, có dục vọng có thương hại, có thưởng thức có tri âm, tạm thời mê mắt, chỉ ham mới lạ vài ba năm mà thôi.
70 “Tạ sư, quy củ Thất Tinh Hồ, đệ tử nếu thắng được sư phụ, có thể diệt sư. ”
Tạ Thiên Bích mỉm cười, nói: “Tùy ngươi. ”
—–
Bảy ngày đã qua, Tô Thác Đao cả người nóng như than lửa, rồi lạnh đến xương cốt cũng co cụm thành một bó, run rẩy như muốn đem tia nhiệt khí duy nhất còn sót lại trong ngực hất ra ngoài, hô hấp dần ngắn ngủi mà suy nhược.
71 Tạ Thiên Bích nghe câu này hắn nói đến tang thương, không khỏi chăm chú nhìn hắn.
Tô Tiểu Khuyết một thân y sam vải xanh sờn cũ mềm mại, dung nhan không đổi, vẫn thanh thuần như băng như tuyết, nhưng vừa nhìn liền biết đã sớm không còn là thiếu niên lang vô tư lự.
72 “Đừng cho Tô Thác Đao biết Diệp Chậm Ly đang ở Đường gia, càng đừng cho hắn biết Diệp Chậm Ly chưa chết. ”
Tô Tiểu Khuyết cả kinh thất sắc: “Ngươi lại muốn tạo nghiệt gì nữa?”
Tạ Thiên Bích đáp cực ngắn gọn: “Học đao không thể phân tâm.
73 Lòng người luôn cổ quái như thế, quyền uy nhiều đến đâu, võ công cao cỡ nào, điên đảo giang hồ bành trướng thống khoái, đều không thể lấp đầy khoảng trống nhân tình, kỳ thực chỉ cần có Tô Thác Đao bên cạnh, dù hắn căn bản không yêu mình, chỉ cần để mình hễ quay đầu đều nhìn thấy hắn, hoặc giả không quay đầu cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn, vậy là đã đủ rồi.
74 Chiều hôm ấy Tạ Thiên Bích liền được toại nguyện ăn cháo hạt dẻ và bánh hoa quế.
Tô Thác Đao thập phần tôn sư, nuốt trứng muối rồi, lại lột vỏ tỏi cho hắn.
75 Bên tai chợt nghe Tạ Thiên Bích truyền âm nhập mật: “Không cần nghe Tiểu Khuyết dạy hư… Thích A Ly, đừng ngại dùng thủ đoạn, cướp về cũng được gạt về cũng được, dù sao hắn đã nửa ngốc nửa khờ, thế nào cũng phải khiến hắn cam tâm tình nguyện đi theo ngươi, đừng quên, ngươi là đệ tử của Tạ mỗ, là truyền nhân của Trường An đao!”
—–
Đảo mắt đông đi xuân đến, trấn Đậu Tử phảng phất chỉ trong một đêm băng chảy tuyết tan, gió dương liễu phất má không lạnh.
76 Tô Thác Đao a một tiếng rút tay về, không dám tin nhìn hắn, vừa mừng vừa sợ: “Ngươi… Ngươi nhớ ra ta rồi?”
Bản thân Đường Ly cũng lấy làm kinh hãi, lại bày vẻ mặt vô tội: “Tại ta ngứa lưỡi.
77 Việt Tê Kiến nếu đã dám lộ Phượng Minh đao, công khai hai lớp thân phận, tự nhiên là hạ mười phần mười quyết tâm phải chính tay tru sát Đường Ly ngay tại chỗ!
Vì đường sống hôm nay, chỉ còn nước liều mạng nghênh tiếp, tùy cơ mà chạy.
78 Hà Vũ Sư xông lại gần, cương quyết nói: “Lâu chủ, thuộc hạ liều mạng…”
Việt Tê Kiến luôn biết thức thời, nhất tiếu định phong ba: “Ngươi không cần liều mạng, Tạ tiền bối nếu muốn giết ta, đã động thủ từ lâu… Có đúng không, Tạ tiền bối?”
Tạ Thiên Bích mất kiên nhẫn, quát khẽ: “Cút!”
Việt Tê Kiến ôm quyền nói: “Vãn bối mạn phép hỏi thêm một câu, Tạ tiền bối xuất sơn, chỉ để làm khó vãn bối một lần này? Hay là ngày sau tiếp tục đối địch với bổn tọa?”
Tạ Thiên Bích im lặng chốc lát, lạnh lùng nói: “Tạ mỗ đã quy ẩn.
79 Đường Sửu ở một bên thấy vậy, trong lòng cũng bất giác xót xa, đang định lựa lời an ủi, thanh âm khàn khàn mà yếu ớt của Tô Thác Đao đột nhiên truyền tới: “Chưa chết.
80 Đường Ly ân một tiếng: “Nhớ ngươi? Hay là nhớ chuyện trước đây?”
Tô Thác Đao nói: “Toàn bộ, chuyện vui, chuyện không vui, cả ta ngươi cũng phải nhớ.