1 CHƯƠNG 1.
“Đã rất khó phẫu thuật. ”
“. . . . . . Ừm. ”
“Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng. ”
“Tôi còn có thể sống bao lâu?”
“.
2 CHƯƠNG 2.
“Cậu không phải từng nói có người mà cậu yêu đơn phương thật lâu sao?”
“Phải. ”
“Là vị hôn thê này à? Thực xinh đẹp quá nha! Nhưng sao lại không giống như kiểu tùy hứng mà cậu nói a?”
“Không phải cô ấy.
3 CHƯƠNG 3.
Bệnh tình của tôi chậm rãi chuyển biến xấu.
Đau đầu ngày càng thường xuyên, hơn nữa đau càng lúc càng nghiêm trọng.
Tôi từ chối yêu cầu của bác sĩ muốn liên lạc với người nhà, cũng từ chối hóa trị ——
Nếu đã muốn không xong, vậy không cần nhiều chuyện làm gì.
4 CHƯƠNG 4.
Ngày một tháng tư, là ngày có người đưa tôi đến thế giới này.
Ngày hội của kẻ ngu dốt, chính là sinh nhật của tôi.
Anh hai mua bánh ngọt, Lê Nguyệt để tôi đốt nến, họ cùng nhau xướng bài hát sinh nhật, chúc tôi cả đời ngu ngốc mà vui vẻ.
5 CHƯƠNG 5.
Tôi nằm mơ. . . . . .
Tôi biết rõ ràng, tôi nằm mơ.
Thời gian trở về mười năm trước, lúc chúng tôi vẫn là trẻ con.
Khi đó thật tốt, chúng tôi không phiền não gì, cái gì cũng không muốn, chỉ cần cùng nhau trong gió gào thét chói tai mà chạy trốn.
6 CHƯƠNG 6.
“Em sắp chết. ” Tôi nhìn trần nhà, nói.
Tôi không hỏi, mà là đang trần thuật sự thật.
“Em sẽ không chết!” Anh hai lớn tiếng nói, vẻ mặt còn thật đáng sợ, “Có anh ở đây, sẽ không để em chết!!”
“Đừng nói mê sảng.
7 CHƯƠNG 7.
Từ ngày tôi xuất viện anh hai một mực đi công tác —— nói cách khác, là chạy trối chết.
Anh hai tránh tôi, không có vấn đề, đến lúc, tự nhiên sẽ trở lại.