1 Tuyên Hoài Phong đưa tay siết chặt khăn quàng cổ, bất chấp tuyết rơi dày đặc mà đi về phía đồng nghiệp hội quán.
(Đồng nghiệp hội quán: Nơi ở của những người có cùng nghề nghiệp)
Tết âm lịch năm nay lạnh hơn mọi năm rất nhiều.
2 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Toàn bộ tết âm lịch, trừ bỏ bữa cơm đoàn viên khốn đốn kia ra, những chuyện khác xem như tạm ổn.
3
Toàn bộ đại sảnh bỗng nhiên yên tĩnh đến dị thường.
Niên Lượng Phú nhìn đám nam phục vụ chân tay vụng về mới đem mấy chiếc bàn mạt chược ra tới cửa, tức giận tới độ tối sầm mặt mũi.
4
Dường như Tuyên Hoài Phong không nghe thấy có người gọi lại, chỉ để ý bước tới phía trước.
Bạch Tuyết Lam đuổi theo ở phía sau, thấy y thực sự đi thẳng tới phía cửa phòng, hắn chạy lên vài bước, vươn một bàn tay giữ chặt cánh tay y từ phía sau, lại cảm thấy nói chuyện bên ngoài không tiện, nhìn một vòng liền nhìn thấy cánh cửa gỗ nhỏ.
5
Tài xế sớm được Niên Lượng Phú căn dặn nên lái xe rất nhanh, phóng trên phố như điên (nguyên văn Lộng tỷ nha), chỉ chốc lát sau đã tới nơi.
Mấy người xuống xe, Niên Lượng Phú cẩn thận nhìn chiếc xe ô tô nhỏ sáng loáng đậu trước cửa nhà hát, bỗng nhiên thay đổi sắc mặt: “Nguy rồi, nguy rồi, chúng ta vẫn đến muộn hơn so với người ta.
6
Dường như sợ có người đuổi theo từ phía sau, Tuyên Hoài Phong vội vàng ra khỏi Thiên Âm Viên.
Tới cửa, nhìn chiếc ô tô ngoài vườn, lại nhìn chung quanh, bỗng nhiên y cảm thấy thật sự cô độc, cơn tức giận ban đầu nhanh chóng trở thành cảm giác cô tịch.
7 Bạch Tuyết Lam lại tiếp tục: “Được, tôi giúp cậu vừa lòng. Từ nay về sau tôi là tôi, cậu là cậu, chúng ta chưa từng quen biết nhau. Chuyện của anh rể cậu, tôi tự biết cách sắp xếp ổn thỏa.
8
Tuyên Hoài Phong an tâm nằm trong lòng Kỳ Tuấn, cũng không cần cố gắng gượng đề phòng, mơ mơ màng màng ngủ trên xe.
Khi tỉnh lại, Tuyên Hoài Phong đã thấy mình nằm trong phòng bệnh riêng của bệnh viện Tề Thiện.
9 Tuyên Hoài Phong khẽ tránh mặt sang bên cạnh, nửa ngày không nói chuyện, giống như tức giận mà cũng giống như đang ngẩn người, một lúc lâu sau mới yếu ớt lên tiếng: “Em chỉ sợ trong lòng anh cũng suy nghĩ giống như vậy.
10 Tuyên Đại Vân là người rất có chủ kiến, lời nói luôn đi đôi việc làm, đưa Tuyên Hoài Phong trở về Niên trạch, vừa sai vú Trương bố trí phòng ngủ cho tiểu thiếu gia, vừa căn dặn Niên Quý: “Hoài Phong không ở trong đồng nghiệp hội quán nữa, anh đi tới đó lấy sách cùng quần áo của nó mang về đây.
11
Tuyên Hoài Phong bị ánh mắt của hắn khiến cho sợ hãi, theo bản năng lui vào góc tường, trong lòng thầm nghĩ phải gọi người tới.
Hơi thở nhất thời trở nên dồn dập.
12
Từ sau hôm đó, Lâm Kỳ Tuấn thực sự tuân thủ lời hứa, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi liền chạy tới Niên trạch thăm Tuyên Hoài Phong.
Hai người tình ý liên miên, mỗi lần gặp mặt đều cảm thấy có trăm ngàn lời muốn nói, còn muốn làm một số hành động thân mật khác, nhưng khó khăn là bọn họ đang ở Niên trạch, đương nhiên phải vô cùng kiêng dè, sợ bỗng nhiên có người đi ngang qua cửa sổ, lo lắng vú Trương bỗng nhiên bước vào phòng, đúng là đầy bụng khao khát mà không thể giải tỏa.
13 Niên Lượng Phú lập tức chặn đứng lời y: “Đừng có anh rể ngắn với chả anh rể dài, tôi cung ứng ăn uống cho cái loại người coi tiền tựa rác như cậu lâu lắm rồi.
14
Buổi tối, Tuyên Đại Vân được vú Trương báo lại, cô tự mình đến đây.
Tuyên hoài Phong nhìn thấy Tuyên Đại Vân, nhớ tới chuyện mình nhờ Lâm Kỳ Tuấn tìm hiểu tin tức, kết quả, một chút tin tức cũng không có, ngay cả bóng dáng Lâm Kỳ Tuấn cũng chẳng thấy đâu, y vì chính mình mà buồn rầu, lại áy náy với chị gái, nhìn Tuyên Đại Vân: “Thân thể em vẫn tốt, một chút bệnh cũng không có, vú Trương quá lo lắng đó thôi.
15
“Chúc mừng, Niên phu nhân đã có thai. ”
Tuyên Hoài Phong cùng vú Trương vẫn tiếp tục thất thần, bác sĩ nói tới lần thứ hai thì bọn họ mới giật mình tỉnh lại.
16
Tuyên Hoài Phong trở về Niên trạch, ngồi trên giường, cảm xúc bị đè nén, khó chịu nói không nên lời, nửa ngày không có một cử động nhỏ.
Vú Trương biết y ra ngoài là tìm Bạch Tuyết Lam vì Tuyên Đại Vân, bà vẫn luôn ngóng không biết y đã trở về hay chưa, vừa làm xong công việc liền chạy tới, hỏi y: “Tiểu thiếu gia, cậu có gặp được Bạch thiếu gia hay không? Cậu ấy có đồng ý hay không?”
Tuyên Hoài Phong cười khổ, gật đầu nói: “Có gặp được, nhưng hôm nay hắn bận, hẹn tôi sáu giờ chiều mai đến dinh thự cùng hắn nói chuyện.
17
Tuyên Hoài Phong không để ý hắn nói gì, đứng trên hành lang nhìn một vòng, sau đó chọn một hướng mà y cảm thấy quen thuộc, lập tức bước tới.
Trên đường đi cũng gặp vài hộ binh, đại khái nhìn thấy bộ dạng y đứng đắn, quần áo phẳng phiu, lại có một người phục vụ đi ở phía sau nên cũng không lưu ý, không cản trở.
18
Lạch cạch.
Cửa bị đóng từ bên ngoài, sau khi tiếng khóa cửa truyền tới cũng không còn tiếng động nào khác.
Tuyên Hoài Phong bị người ta đột nhiên đẩy mạnh vào đây, từ thư phòng sáng sủa vào một căn phòng ngủ ảm đạm, tầm nhìn lập tức kém đi.
19 Bạch Tuyết Lam giúp Tuyên Hoài Phong gối đầu lên đùi mình, không ngừng giúp y lau mồ hôi. Trên chán chỉ có một ít mồ hôi lạnh, rất nhanh đã không còn chút nào để tiếp tục lau.
20
Cho dù hắn có thể một tay che trời, hô phong hoán vũ, hay có là một vị tổng trưởng mạnh vì gạo, bạo vì tiền.
Nhưng đối mặt vời người mình thực lòng yêu thích thì lý trí, vỏ bọc quân tử, tất cả những thứ đó dường như đều trở thành vô dụng.