1 Vừa mở mắt ra, trong nháy mắt Dương Liên Đình hơi ngẩn người, đỉnh giường được kết bằng sa mỏng màu đỏ tía, xung quanh hoàn toàn đều là gia cụ bằng gỗ, thoạt nhìn vừa tinh xảo vừa xinh đẹp.
2 “Nhậm Ngã Hành, ta để ngươi tu dưỡng tính tình ở dưới đáy Tây Hồ suốt mười hai năm, sao ngươi còn chưa thanh tịnh mà lại quay trở lại. ” Đông Phương Bất Bại thẳng người lên liếc nhìn Nhậm Ngã Hành, sau đó lại chăm chú vào bảng thêu hoa của mình, không thèm để lão vào trong mắt.
3 Nhậm Ngã Hành nói xong, thấy Đông Phương Bất Bại không nhận lời liền gia tăng hứa hẹn: “Ta cũng bảo chứng, nếu như ta thắng, ta tuyệt không làm hại đến một cọng lông của Dương Liên Đình, ta sẽ giữ mạng cho hắn.
4 Nhìn hai người trước mặt, Dương Liên nói: “Sau này hai người các ngươi sẽ hầu hạ giáo chủ, lát nữa ta sẽ đưa hai ngươi vào tiểu viện của giáo chủ. Nhớ kỹ, các ngươi không được tùy ý ra vào nơi ở của giáo chủ, chỉ được bước vào khi có căn dặn, cũng không được tùy tiện nói ra nơi ở của giáo chủ.
5 Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Dương Liên liền lập tức sờ trán của Đông Phương Bất Bại, sau khi thấy hình như đã thật sự hạ sốt mới yên lòng. Dương Liên nhìn thấy Đông Phương Bất Bại vẫn ngủ rất say, bất quá khi chạm vào người thì thấy mồ hôi ướt sũng, đoán chừng là tối hôm qua bị hắn dùng chăn ủ mà ra.
6 Hơn nữa, trước đây lúc tất cả giáo chúng đều cúi đầu xưng thần trước mặt Dương Liên Đình, chỉ có một mình Đồng Bách Hùng vẫn như vậy, dám nói dám làm không hề nịnh nọt.
7 Vừa xử lý xong đống sổ sách, ngẩng đầu lên, Dương Liên ngoài ý muốn phát hiện bên ngoài trời đã tối sầm, gọi người hầu bên ngoài đến hỏi mới biết được hiện tại đã là giờ Sửu, tính ra chính là khoảng hai giờ sáng, hắn vội vàng thu thập mấy thứ trên bàn rồi chạy về phía tiểu viện của Đông Phương Bất Bại.
8 Nói xong, Dương Liên liền thấy Đông Phương Bất Bại lộ ra thần sắc do dự, hắn liền bật người dùng môi cọ xát lên mặt của Đông Phương Bất Bại, nói: “Cứ bắt mạch đi mà! Đừng quá lo lắng, coi như là vì ta, được không? “
Nghe Dương Liên nói như thế, trong lòng Đông Phương Bất Bại cũng ấm áp, liền gật đầu đồng ý.
9 “Vậy sao? Liên đệ sẽ không cảm thấy ta giống… lão yêu quái chứ?” Đông Phương Bất Bại do dự một chút rồi quay đầu nhìn về phía Dương Liên, nhẹ giọng hỏi.
10 “Không… ta thật cao hứng. ” Đông Phương Bất Bại nhìn về phía Dương Liên, sắc mặt đỏ bừng, trong mắt cũng lộ ra vui sướng.
“Vậy là tốt rồi, nói rõ ta hầu hạ giáo chủ rất tốt.
11 Dương Liên nghiêng đầu nhìn biểu tình thỏa mãn của Đông Phương Bất Bại, lại dùng tay vuốt ve lưng y, trong đầu không ngừng suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể khiến Đông Phương Bất Bại đồng ý cùng mình hạ sơn.
12 Ngày hôm sau, đợi đến khi Dương Liên tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, hắn giật giật cánh tay phát hiện trong lòng đã sớm trống rỗng, Đông Phương Bất Bại không còn bên cạnh nữa.
13 Dương Liên hơi sửng sốt một chút, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, rốt cục cũng hiểu được vì sao vừa rồi rõ ràng Đông Phương Bất Bại còn rất tốt lại bỗng dưng tỏ ra không khỏe, vì vậy trên mặt liền lộ ra nụ cười.
14 Ôm lấy vai Đông Phương Bất Bại, Dương Liên trực tiếp xoay người đối phương về phía mình, đợi đến khi nhìn thấy ánh mắt của Đông Phương Bất Bại mới lộ ra biểu tình giận dỗi nhéo nhéo mũi của y.
15 Cuối cùng, Đông Phương Bất Bại suy tư một phen, nói : “Nếu không thì để đêm nay ta ra ngoài do thám một chút, tìm hiểu tình hình của bọn họ. ”
“Do thám?” Dương Liên lộ vẻ tò mò nhìn về phía Đông Phương Bất Bại.
16 Lại qua khoảng thêm khoảng hai canh giờ, rốt cục Hướng Vấn Thiên cũng đến, gã nhìn thấy Dương Liên đang cố nén đau đớn nằm trên mặt đất thì lộ ra nụ cười vui vẻ.
17 Vừa thấy Dương Liên không có kêu lên thì Nhậm Doanh Doanh liền hiện ra vẻ kinh ngạc, nàng cắn răng huy kiếm đâm một nhát lên chân Dương Liên, thế nhưng Dương Liên đã hạ quyết tâm cho dù đau đến chết cũng tuyệt không lên tiếng.
18 “Vậy còn ngươi, hôm đó có bị thương không?” Dương Liên nhớ đến trong lúc Đông Phương Bất Bại và Phương Chứng tỷ thí, Đông Phương Bất Bại có nhìn về hắn một lúc nên phải nhận một chưởng của Phương Chứng, vì vậy nhất thời có chút lo lắng hỏi.
19 “Rốt cục ngươi cũng dậy rồi…” Thấy Đông Phương Bất Bại mở mắt, Dương Liên mỉm cười nói.
“Bây giờ là lúc nào?” Đông Phương Bất Bại nhìn sắc trời ở bên ngoài rồi hỏi.
20 Dương Liên và Đông Phương Bất Bại đi theo Điền Bá Quang đến một gian nhà nhỏ, vừa mở cửa bước vào liền thấy được Nhậm Doanh Doanh đang nằm trên giường, sắc mặt tái mét.