21 “Nghi Lâm, ngươi đừng sợ, mặc dù bây giờ chúng ta có chuyện muốn cầu hắn thế nhưng cũng sẽ không để hắn tùy ý khi dễ ngươi, ta nhất định sẽ lấy lại công đạo cho ngươi.
22 “Liên đệ, ngươi đừng đi, để ta nghỉ ngơi một chút thì được rồi. ” Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu níu kéo tay áo của Dương Liên, biểu tình có chút nài nỉ.
23 Đợi đến khi Đông Phương Bất Bại ăn xong lê, hai người lại cùng nhau ăn điểm tâm.
“Có phải lê không có tác dụng không? Sao vẫn còn ho khan. ” Dương Liên lo lắng vỗ lưng Đông Phương Bất Bại.
24 Nghe được thanh âm của Đông Phương Bất Bại trở nên ảm đạm, trong lòng Dương Liên không khỏi căng thẳng nắm lấy tay đối phương. “Đông Phương…”
Đông Phương Bất Bại cũng khẽ siết chặt bàn tay của Dương Liên lại, mỉm cười nói.
25 Biểu tình của Đông Phương Bất Bại đã không còn thịnh nộ, chỉ là lạnh như băng nhìn Lâm Bình Chi. “Hiện giờ kiếm phổ ở đâu?”
Thần sắc của Lâm Bình Chi có chút thất lạc, vừa rồi nghe thấy lời nói của Dương Liên và đối thoại của hai người, Lâm Bình Chi không khỏi cảm thấy cái loại không khí ấm áp nhu hòa giữa hai người thật giống như khi gã còn ở chung với người nhà.
26 Sau khi giải khai huyệt đạo, Nghi Lâm lập tức vội vã vỗ ngực muốn nôn ra, thế nhưng viên thuốc đã tan ra trong cổ họng từ lâu, vì vậy đôi mắt của nàng đỏ lên, dậm chân nói.
27 Trải qua nửa tháng tu luyện Dịch Cân Kinh, lại thêm được Đông Phương Bất Bại thỉnh thoảng dùng nội lực chỉ đường, tu vi của Dương Liên gần như mỗi ngày đều thăng lên gấp bội, bấy giờ Đông Phương Bất Bại mới đem một vài bộ kiếm pháp tinh chuẩn mà trước đây từng biết ra để Dương Liên luyện tập.
28 Sáng sớm hôm sau, Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên thức dậy, sau khi hai người rửa mặt xong thì đi ra sân bắt đầu luyện kiếm.
“Hôm nay cũng không búi tóc sao? Nếu bị kiếm của ta cắt phải thì làm sao bây giờ?” Nhìn mái tóc Đông Phương Bất Bại xõa tung, Dương Liên vừa cười vừa hỏi.
29 Dương Liên đặt Đông Phương Bất Bại lên giường, chỉnh chăn lại ngay ngắn rồi đứng dậy khoác áo ngoài vào, lại nhìn Đông Phương Bất Bại đang ngủ một chút rồi mới mỉm cười bước ra ngoài.
30 “Chuyện gì?” Đông Phương Bất Bại cất tiếng hỏi, trong thanh âm đã tràn ngập lửa giận.
Dương Liên vội vàng ngồi dậy đẩy cửa xe ra, lúc này một người lập tức chạy tới quỳ gối trước xe ngựa.
31 Đông Phương Bất Bại đỡ Dương Liên ngồi xuống, lại xoa xoa vai hắn “Ta cũng thật không ngờ tới. ” Trong thanh âm còn mang theo chút tự trách.
Dương Liên cười khẽ hai tiếng nắm ngược lấy tay y “Được rồi, đây cũng là một bài học lớn, sau này ta tự mình chú ý một chút, ngươi cũng đừng tự trách.
32 “Đông Phương, ta biết Quỳ Hoa bảo điển đích thực ở chỗ nào…” Dương Liên nổi lên thương tiếc, vì vậy hắn vươn tay ôm Đông Phương Bất Bại, do dự mở miệng.
33 Đi ra khỏi phòng, Dương Liên bước ra đại sảnh khách *** liền thấy Đồng Bách Hùng và đám giáo chúng tùy tùng đang dùng cơm, vì vậy hắn cũng bước đến.
“Dương tổng quản…” Mấy người còn lại nhìn thấy Dương Liên đều vội vàng bước lên chào hỏi, Đồng Bách Hùng thì chỉ liếc mắt nhìn hắn trầm mặc không nói gì, mà Dương Liên cũng là lòng đầy phiền não im lặng ngồi bên cạnh.
34
“Đông Phương… đừng không để ý đến ta, ta yêu ngươi, vẫn luôn yêu ngươi. Ta chưa từng lừa dối ngươi bất cứ chuyện gì. ” Mũi Dương Liên ê ẩm, vừa ôm chặt Đông Phương Bất Bại, vừa nỉ non bên tai đối phương.
35 “Đồng đại ca, ta còn có việc phải làm, mọi người cứ về Hắc Mộc Nhai trước, đợi mọi việc xử lý xong ta sẽ quay về. ”
“Đông Phương huynh đệ…”
“Đồng đại ca.
36 Ra khỏi cửa phòng, Dương Liên liền vận dụng khinh công bám sát theo phía sau Đông Phương Bất Bại, hai bóng người một trước một sau chạy về hướng Tàng Kinh các.
37 Đợi đến khi ăn xong, Dương Liên nhìn gương mặt bất động thanh sắc của Đông Phương Bất Bại liền biết y cáu kỉnh bởi vì không thể ăn ngon, chỉ đành bất đắc dĩ cười cười, lấy một gói điểm tâm từ trong ngực áo ra.
38 Đông Phương Bất Bại nhìn về phía Dương Liên, biểu tình lại càng thêm vui vẻ, hai người cứ như vậy dựa vào nhau trong xe ngựa lay động, mỗi người một ngụm cùng uống cạn bầu rượu này.
39 Dương Liên bị Đông Phương Bất Bại cắn cổ cũng nở nụ cười, đợi đến khi người kia gặm xong mới nhẹ nhàng xoa xoa hông y. “Được rồi, đừng giận nữa!”
Đông Phương Bất Bại hừ nhẹ một tiếng, lúc này biểu tình mới chuyển thành tốt đẹp, ngoan ngoãn nằm trên giường để Dương Liên xoa eo.
40 Sau khi xử lý xong tất cả các sự vụ liên can, Đông Phương Bất Bại liền quay về tiểu viện trước, mà Dương Liên thì phải ở lại bàn bạc phận sự từ nay về sau cùng Đồng Bách Hùng và Văn trưởng lão.