41 Đợi đến khi Đông Phương Bất Bại mở mắt ra đã là một nén nhang sau rồi, Dương Liên thấy đối phương lại muốn tiếp tục cầm sách lên thì vội vàng bước qua ngăn cản.
42 Tả Lãnh Thiền chùi vết máu bên khóe miệng muốn đứng lên, Dương Liên thấy vậy lại bồi thêm một kiếm, hắn liền quỵ một chân xuống đất.
“Ai cho ngươi đứng lên, nói, làm sao ngươi có thể tìm được chỗ này?”
Tả Lãnh Thiền ngẩng đầu hung tợn nhìn Dương Liên, hắn còn chưa chuyển mắt đã cảm thấy khóe mắt đau đớn, lại đổ máu.
43 “Giáo chủ…” Mấy vị trưởng lão cũng sợ hãi nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, bất quá khi nhìn thấy thần sắc trên mặt y thì đều không khỏi nín thở lo lắng.
44 Cơm nước xong Dương Liên liền mang theo túi đồ tốt mình mò được quay về tiểu viện.
Đợi lúc đẩy cửa ra nhìn thấy căn phòng không một bóng người thì hắn không khỏi sửng sốt một chút, trước đây mỗi lần hắn quay về đều thấy Đông Phương Bất Bại, nếu không phải là đang thêu hoa thì cũng là đang làm cơm đợi hắn, chưa bao giờ cảm thấy cả căn phòng đều trống rỗng như vậy.
45 Lục tử hít sâu một hơi, gã không nghĩ đến Dương Liên sẽ nói như vậy, đồng thời trong lòng cũng thầm than thở, xem ra Dương tổng quản đang gây gổ với giáo chủ muốn chơi trò thành thân.
46 Đợi Đông Phương Bất Bại lấy lại tinh thần thì Dương Liên đã cởi áo bào trên người y ra. Nhìn thấy sắc mặt quan tâm của người trước mặt mà y không khỏi đau xót trong lòng, lời nghi vấn muốn thốt ra nhưng làm sao cũng không thể mở lời, vì vậy y chỉ đành né tránh tiếp xúc với Dương Liên, tự mình cởi xiêm y bước vào ôn tuyền.
47 Đông Phương Bất Bại lộ ra nụ cười, bàn tay vuốt ve gương mặt của Dương Liên, ánh mắt tràn ngập ôn nhu.
“Thức dậy thôi. ” Dương Liên cũng xoa xoa mặt của Đông Phương Bất Bại, hắn nhanh chóng đứng dậy mặc y phục tử tế, rửa mặt chải đầu, sau đó giúp Đông Phương Bất Bại ngồi dậy thanh tẩy.
48 Đông Phương Bất Bại lắc đầu lộ vẻ sầu thảm. “Từ nhỏ ta sinh trưởng tại Thanh Hà trấn, là con một trong nhà được phụ mẫu thương yêu đủ bề, vốn cuộc sống của chúng ta vẫn bình đạm an ổn, thế nhưng không nghĩ tới phụ mẫu lương thiện của ta bởi vì vô tình cứu giúp Đồng đại ca mà chịu vận rủi.
49 Đông Phương Bất Bại buồn cười chọt chọt cái trán của Dương Liên, nói: “Liên đệ, sao lại thành một đứa con nít rồi. ”
“Đông Phương, ngươi là của một mình ta, không được nhắc tới Dương Liên Đình, lại càng không được nhớ gã.
50 Bái đường xong, Dương Liên lại lấy thêm rượu ra, Đông Phương Bất Bại đến nhà bếp làm mấy món ăn, hai người liền cùng nhau nâng cốc đối ẩm một phen, bất quá Đông Phương Bất Bại vẫn nhớ rõ bộ dạng uống say lần trước của Dương Liên, vì vậy lần này quả đoán chỉ cho hắn uống hai chung, phần còn lại đều dốc vào trong miệng mình.
51 Đợi xử lý các việc trong giáo xong, Dương Liên và Đông Phương Bất Bại lập tức rời đi. Đoạn cố sự Nhạc Bất Quần mời các môn phái lên Tư Quá Nhai hắn vẫn còn nhớ một chút, trên đường cũng kể lại cho Đông Phương Bất Bại.
52 Dương Liên cầm theo áo choàng bước về phía xa, vừa mới đứng vững đã thấy hai thân ảnh vốn còn đang đứng trước mặt hơi lóe lên, sau đó đồng loạt tiêu thất, nhất thời hòn đá trong lòng vừa buông xuống lại nhói lên.
53 “Ta đã thân bại danh liệt, cũng chẳng sợ thêm một chuyện này, bất quá Đông Phương giáo chủ…” Nhạc Bất Quần cười lạnh một tiếng, khiêu khích nhìn Dương Liên.