1 Cách đây mười năm, vô luận gặp phải sự tình gì, bất luận là khổ cực ra sao ta đều nghĩ đó là do sự nghiêm phạt của mẫu thân dành cho mình. Bởi vì ta là một kẻ mang trong mình dòng máu tội ác, một kẻ tội đồ còn vươn mang nghiệp chướng, vì thế phụ thân cùng các ca ca tỷ tỷ hết thảy họ đều căm ghét ta.
2 Ta thấy Thân đi theo Truyền tâm ý rất vui vẻ. Đương nhiên Thân cũng chẳng để tâm đến ta, Truyền bảo ta đi lại chỗ hắn quỳ một bên để châm trà.
“Nhìn xem, gương mặt này xinh đẹp cỡ nào.
3 Thân cùng Cẩm bỏ lại thân thể đã hôn mê của ta, chỉnh sam y lạnh lùng rời đi. Mơ hồ nghe được Thân phân phó hạ nhân đương canh ở cửa: “Cứ tùy tiện, nếu còn sống, thì đưa hắn về tạp dịch phòng.
4 Thoạt đầu còn mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng, hoặc sờ soạng cũng có thể làm việc được.
Không dám cho người ta biết ánh mắt sắp chìm vào bóng tối.
5 Nằm đờ người trên sàn nhà lạnh lẽo, tuy rằng thân thể cực độ mệt mỏi, nhưng lại như thế nào có thể dễ dàng đi vào giấc ngủ. Bèn mon men theo vách tường sờ soạng đến bên cạnh giếng, múc nước đồ lên người tẩy sạch nhơ bẩn.
6 Mơ hồ vừa chìm vào giấc ngủ, được một chút, lại có người đi đến cởi bỏ dây thừng cho ta. Bưng đến cho ta một chén mễ nhỏ, tuy rằng cực kỳ đói khát, lại chưa ăn uống gì, cũng chỉ miễn cưỡng nuốt xuống được hai ngụm.
7 Suốt cả mùa đông.
Ngày ngày đều là ẩm dược, chịu đựng đau đớn, đều phải là trích máu làm thuốc dẫn.
Bên tai là Thân đối Hà tìm mọi cách ôn nhu bảo trụ.
8 Ở hai cánh tay, vết thương nhiều đến nỗi theo cổ tay lan đến tận khuỷu tay đếm sao không hết. Bệnh của Hà quả thực lại nhờ vậy mà chuyển biến tốt đẹp hơn.
9 Khi tỉnh lại, người say rượu đêm qua đã đi mất. Từ phía đường chân trời xa xôi, những tia nắng ban mai đầu tiên từ từ hé lộ vừa lạnh lùng tỏa lạc mà lại vô cùng trong trẻo.
10 Nhưng, rốt cuộc vẫn không được yên bình ra đi, thân thể mê man một lần nữa cảm nhận được gió lạnh thổi lướt qua, ta như vậy vẫn là hạ xuống một đường lệ.
11 Huyên náo qua đi, hạ nhân của Thân bỏ lại ta xong cũng mau chóng theo cửa sau chuồn đi.
Lâu hạ thủ đem mớ quần áo còn lại trên người ta nhất loại lột bỏ, dây thừng thô ráp trói nhanh tay chân lại, thân thể hoàn toàn trần trụi bị trói ngược trên lưng ngựa, đi qua dòng người.
12 Mộc luân bắt đầu xoay tròn, tứ chi gắt gao bị tách ra cột vào bốn góc bánh xe, bánh xe gỗ xoay vòng làm đầu ta chúi xuống nhúng vào trong nước lạnh. Thình lình không tránh kịp uống vào một ngụm nước lớn, bấy giờ mới hiểu được hàm ý tắm rửa mà hắn nói tới là gì.
13 Từ đó về sau, Lâu thường xuyên bảo kẻ khác bức ta ăn cơm. Nếu thân thể ta bị tra tấn mà trí thương, hắn sẽ mời đại phu đến lo việc trị liệu cho ta.
Mà hết thảy những thứ này, bất quá cũng là vì hắn muốn kéo dài sự tra tấn này nhiều hơn nữa thôi.
14 Dần dần cũng tập thành thói quen ngủ trên thang lầu. Tuy rằng lúc đầu khó có thể đi vào giấc ngủ, mà sáng dậy thân thể lại đau nhức khó chịu, nhưng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc buộc phải học cách quen dần với nó.
15 Giật mình ngồi dậy.
Ngón tay sờ soạng chạm vào chăn đệm mềm mại dưới thân, liền sợ hãi đứng bật dậy, từ trên trán liên tiếp nhỏ xuống nệm gấm những giọt nước ẩm ướt đầy hoảng loạn.
16 Kiêng nể Phúc bá, Lâu cũng không mang ta lên giường ngủ nữa. Mà trải một tấm thảm nhung nhỏ để bên cạnh giường, mỗi lần Lâu cùng ta qua đêm, hắn đều bế ta đặt nằm ngủ trên đó.
17 Ra khỏi cửa, đi về hướng trái ba mươi hai bước, đi xuống năm bậc thang, sau đó lại đi về hướng trái năm mươi tám bước nữa, rồi lại đi xuống năm bậc thang.
18 Mười ngày ngắn ngủi. Tưởng như trong mộng.
Cái ôm dịu dàng của Lâu, đã làm ta nhất thời quên đi, ta không phải Hà.
Nhưng mộng đẹp há có thể dài lâu.
19 Tình cảnh này dù đối với ta tuyệt không hề xa lạ, nhưng nếu đó là dược của Bách Hỉ ban cho thì ta càng thêm sợ hãi.
Chỉ muốn hôn mê lập tức ngất đi, để không phải trải qua giờ khắc này.
20 Bị ném xuống trên đất, xung quanh tràn ngập khí tức thô thiển của nam nhân.
Ta kinh hãi run rẩy né tránh những bàn chân ác ý bỡn cợt, gượng chút sức lực cuối cùng bò dậy, cố vẫy vùng như một con ngài bị bẻ mất cánh.