1 Ngày tháng xui xẻo!
Mèo yêu Lưu Ngọc xoa xoa thái dương đau nhức, nhịn không được lại một lần nữa ai thán chính mình thật bất hạnh.
Nó bất quá chỉ là vào gian phòng của kẻ đó mà không gõ cửa trước, không cẩn thận nhìn thấy người nào đó cùng người nào đó đang gian tình, thế thôi,đã bị cái kẻ ghê gớm, ngu ngốc, đần độn ấy tiện tay vung một cái, mạc danh kỳ diệu tới cái địa phương qủy quái này.
2 Thời điểm Bích Linh từ cơn mê man tỉnh táo trở lại, cảm giác toàn thân cao thấp đều đau đớn.
Nhất là thái dương bộ vị, giống như vừa bị thứ đồ vật quái quỷ này nọ hung hăng đập bể, một đánh lại một đánh đích phiếm đau, làm hắn suy nghĩ hỗn loạn, không thể tập trung tinh thần.
3 Ha! Ha! Ha!
Này bổn thần tiên quả nhiên dễ lừa gạt
Lưu Ngọc không ngừng run rẩy bả vai, ngầm cười đến mức ruột đều thắt lại, nhãn thần nhưng là vẫn thâm tình, chân thành nói:
“Tốt lắm tốt lắm, ngươi trên người còn có thương, nhanh lên một chút trở về đi” Vừa nói vừa kéo lấy cánh tay Bích Linh.
4 Lưu Ngọc mí mắt thẳng khiêu, nhất thời không biết nên bày ra biểu tình gì mới tốt.
Tặng ta?
Này thần tiên ngu ngốc chẳng nhẽ không nhìn thấy, này những ngư kia đều vui vẻ bên chân y, trong có một con còn ghé trên đỉnh đầu y thổ ra bọt nước sao? Nếu mỗi ngày đều như thế một đống ngư từ tên trời giáng xuống, y thế nhưng tuyệt đối chịu không nổi!
Lưu Ngọc hít sâu mấy hơi, thật vất vả mới thốt ra tươi cười, miễn cưỡng nói:
“Tảng đá ca, bản lĩnh bắt ngư của ngươi thực sự càng ngày càng hảo” Bích Linh hơi hơi vuốt cằm, trên mặt vẫn duy trì vẻ thản nhiên, một chút cũng không khiêm tốn.
5 Lưu Ngọc bị đánh ngã mấy lần, ruốt cuộc ép buộc bỏ đi trong lòng tà niệm. giống như mấy ngày trước đây vậy, tuỳ tiện tìm một góc oa một đêm. Kết quả buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, vừa mới mở to mắt, liền đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của Bích Linh.
6 Di?
Lưu Ngọc giật mình nghe được, thoáng chốc có chút thất thần. Loại lời ngon tiếng ngọt ghê tởm này y cũng có thể nói ra, nhưng mắt thấy Bích Linh vẻ mặt còn thực sự nghiêm túc, tim y đập càng ngày càng gấp.
7 Thịch thịch
Lưu Ngọc ngây người một chút, hoàn toàn bị hoa đào hấp dẫn ánh mắt, thẳng đến khi Bích Linh thân thủ nhặt lấy cánh hoa rời trên người y, mới cuối cùng phục hồi tinh thần, kinh ngạc nói:
“ Thật đẹp” Bích Linh yên lặng, không nói lời nào, có chút vụng về sờ đầu chính mình, xoay người bước đi.
8 Sắc trời ngày càng sáng lên.
Lưu Ngọc một đêm không ngủ, mắt thấy nắng sớm ban mai mờ nhạt theo cửa sổ chiếu vào, mới tỉnh táo tinh thần, chỉnh đốn y phục lại một chút, giương mắt hướng nhìn người đang nằm trên giường.
9 Lưu Ngọc đã sớm đoán được Luyện Thiên Sương sẽ đột nhiên gây khó dễ, cho nên thời điểm nói chuyện vừa rồi, lặng lẽ đem yêu lực ngưng tụ đến đầu ngón tay, lúc này thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, liền mạnh hướng mi tâm (điểm giữa hai đầu lông mày) hắn đâm tới.
10 Nhà?
Lưu Ngọc đem điều này mạc niệm một lần, lại đột nhiên nhớ tới rừng hoa đào đang nở rộ, gian trúc ốc cong vẹo……Nguyên nhân là vì ở bên cạnh người này, y mới có một nơi….
11 “Meo…. . ”
Cùng người trong lòng ôm nhau nằm một ngày một đêm ( nhịn giỏi thật -_-!!!), Bích Linh thẳng đến hửng đông mới thanh tỉnh, mở một mắt liền nghe thấy tiếng mèo kêu nho nhỏ.
12 Ma quỷ phấn hoa dùng đã gần hết.
Bích Linh lại nói đau đầu.
Hắn chỉ sợ…. . Rất nhanh sẽ khôi phục trí nhớ.
Lưu Ngọc tình thần ngơ ngẩn, sợ hãi xa lạ giống như đêm tối khôn cùng ngoài cửa sổ bỗng chốc chiếm lấy tâm y.
13 Lưu Ngọc một chút liền ngây dại.
Đã sớm phân phó không được dùng pháp thuật, người này sao vậy lại không nghe?
Tuy rằng biết Bích Linh là vì bảo hộ mình, nhưng vẫn là tình nguyện….
14 Sớm đoán được kết cục sẽ như vậy.
Lưu Ngọc sau khi nghe được câu nói kia, thế nhưng vẫn cảm thấy được bên tai ong ong, trong ngực phiên giang đảo hải – sông cuộn biển gầm đau đớn dâng lên, cơ hồ đứng thẳng cũng không được.
15 Sắc trời âm trầm, tuỳ thời đều có thể mưa xuống.
Thiếu niên tướng mạo thanh tú ngồi ở đầu giường, trong tay thưởng thức một mảnh lá cây, rồi mới tiến đến bên môi, hết sức chuyên chú thổi một khúc – Kia làn điệu du dương triền miên, như khóc như tố, thập phần êm tai.
16 Nghe vậy Lưu Ngọc chỉ thấy sau lưng ớn lạnh, đáy lòng hình như có thứ gì đó vỡ toạc, đau đớn khôn cùng theo đó lan ra, len lỏi đến tận tứ chi xương cốt.
17 Mưa càng rơi càng lớn.
Lưu Ngọc nghiêng ngả lảo đảo tiêu sái hồi lâu, thật vất vả mới xuống được núi, đang lo lắng đuổi không kịp cước bộ Bích Linh, ngay tại chân núi lại nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc – người nọ khoanh tay đứng, vẻ mặt đạm mạc nhìn phương xa, con ngươi âm thầm trầm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
18 Bởi vì thích, cho nên có thể dũng cảm quên mình.
Bởi vì thích, cho nên có thể dũng cảm tiến tới.
Bởi vì thích, cho nên tình nguyện……. Tan xương nát thịt.
19 A!
Này ý niệm trong đầu vừa mới toát lên, Bích Linh đã bị chính mình làm cho sợ hãi.
Hắn vừa tính toán gì vậy? Cũng phát điên theo rồi sao? Bất quá là con miêu mà thôi, tuỳ tiện ném ra bên ngoài, làm gì phải phiền toái như vậy?
Bích Linh hít sâu một hơi, thật vất vả mới trấn định được tâm tư, một bước tiến gần đến hắc miêu trên giường.
20 Lưu Ngọc chỉ cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển.
Người mặc dù vẫn đứng tại chỗ, tâm như lại bị quăng ngã xuống, nháy mắt liền vỡ vụn.
Kỳ quái chình là, y nhưng lại không thấy đau, chỉ là trong ngực trống rỗng, trừ bỏ chết lặng cùng lạnh như băng, cái gì cũng không còn lại.
Thể loại: Xuyên Không, Huyền Huyễn, Đam Mỹ
Số chương: 21