1
[YY]: vì sao còn chưa giao hàng! Để cho người đói chờ thức ăn là bao nhiêu tội lỗi biết không!
[Phục vụ số 0]: bởi vì đông khách, chúng tôi trong vòng 72 tiếng sẽ giao hàng nga, thân không cần hối thúc nga, cho chúng tôi thời gian đóng gói nga
[YY]: buổi tối đói bụng a, xem TV cũng tiêu tốn tinh thần a, ngày mai liền giao hàng đi
[Phục vụ số 0]: chúng tôi sẽ nhanh chóng giao hàng, thỉnh kiên nhẫn chờ đợi
[YY]: gấp không thể chờ được nữa, mỗi lần đều lấy những lời này lừa dối tôi, đói chết người thì trách nhiệm này ai gánh vác?
[Phục vụ số 0]: thân, thỉnh bình tĩnh
[YY]: Chưa có ăn, không thể bình tĩnh!
[Phục vụ số 0]: thân, nếu như không để tâm đến lời nói thì anh ăn tôi đi, tôi bên này rõ ràng bị anh thúc giục, anh như vậy làm tôi cũng không có biện pháp ╮(╯-╰)╭
[YY]: Tôi kháo! Lại bất ngờ gặp một phục vụ đồi trụy, tôi đúng là đi mua đồ lại quên xem lịch
[Phục vụ số 0]: phục vụ chúng tôi đều được đánh số để không bị trùng
[YY]: hảo, là số 0 đi, tôi sẽ nhớ kĩ cậu
[Phục vụ số 0]: thân, xin hỏi còn cần gì khác không?
[YY]: không phải nói muốn tôi ăn cậu sao? Như thế nào ăn ⊙_⊙?
[Phục vụ số 0]: đã thoát y
[Phục vụ số 0]: đã trên giường
[Phục vụ số 0]: đã nằm hảo
[Phục vụ số 0]: ăn đi
[YY]: huynh đệ cậu ngạo kiều như vậy ông chủ có biết không? Vượng Vượng tán gẫu * có bị giám sát và theo dõi không?
[Phục vụ số 0]: không sao, ông chủ chúng tôi nói, phục vụ kháh hàng tốt là điều ưu tiên nhất, tôn chỉ của cửa hàng chúng tôi Khách hàng là thượng đế
[YY]: bao gồm như vừa rồi?
[Phục vụ số 0]: ^_^
[YY]: kia, tôi thúc vào đây ﹁_﹁
[Phục vụ số 0]: a ~
[Phục vụ số 0]: thân, anh dùng phương thức rất thô bạo T.
2
Nhờ phúc của cá chết huynh, Ứng Diêu xuất hiện với vành mắt vừa thâm vừa sưng phù
Anh tinh thần không tốt mà rời giường, chải răng xong liền trước tiên kiểm tra mạng xem cửa hàng đã giao hàng chưa.
3
Cá chết huynh mặt mày hớn hở, Ứng Diêu tinh thần không tốt, thiếu chút nữa ở trên lớp học ngủ gà ngủ gật.
Ngồi kế bên Ứng Diêu, học đệ cùng khóa Đào Lâm khều khều muốn đem thắt lưng của Ứng Diêu sắp nằm xuống mà vực dậy.
4
Sau khi cùng Đào Lâm tách ra, Ứng Diêu mới có thể quang minh chính đại thuyết giáo cá chết huynh.
“Về sau đừng ở trước mặt Đào Lâm bộc lộ bản chất như vậy, nhìn cậu ấy sắp bị dọa cả lên.
5
Ứng Diêu và Đào Lâm cũng không phải cùng chuyên ngành, Ứng Diêu là khoa tiếng Nhật, Đào Lâm là khoa thiết kế quảng cáo. Hơn nữa, Đào Lâm so với Ứng Diêu nhỏ hơn một tuổi
Tiểu học đệ ham học đến lớp bọn họ, có tiết vừa lúc ngồi bên cạnh anh, thường xuyên qua lại liền trở nên quen thuộc.
6
Buổi chiều sau giờ học, Ứng Diêu bắt gặp Đào Lâm trong trường.
Cậu đang nói chuyện cùng với một nam sinh, trên mặt đầy vẻ nghi ngờ cùng mờ mịt, sau đó là khẩn trương lắc đầu.
7
Đây là một vấn đề phi thường tế nhị.
Ứng Diêu lúc ấy liền một bộ dạng ngây ngẩn cả người.
Đào Lâm lại ra vẻ bình tĩnh hỏi lại một lần: “Học trưởng… Cái kia… hôm nay bên trong anh mặc là màu gì vậy?? Này có liên quan đến bài tập của em.
8
Trải qua sau khoảng mười lăm phút dày dò, Đào Lâm cuối cùng cũng đem bài tập của cậu hoàn thành.
Ứng Diêu lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, mặc quần áo đi hướng ra cửa.
9
Ngày hôm sau, thời điểm nhìn thấy Đào Lâm, tâm tình Ứng Diêu rất vi diệu.
“Học trưởng, sớm!” một Đào Lâm bộ dáng và tinh thần năng nổ cùng một Ứng Diêu bộ dạng sức cạn lực kiệt hình thành một liên minh đối lập.
10
Cá chết huynh từ phòng vệ sinh thất thểu đi ra.
“Học đệ đâu, sao không cùng trở về?” Cá chết hỏi.
“Cậu ấy trở về nhà trọ. ” Ứng Diêu đưa thuốc xổ mới mua cho hắn, Cá chết huynh nhanh tay tiếp lấy không cần nước mà nuốt thẳng thuốc
“Em nói này, huynh cầu xin viện trợ chỉ biết có mình em thôi hả? Nếu em nhất thời nửa ngày cũng chưa về, huynh có phải ngay không ngồi trên bồn cầu nguyên ngày a?”
Cá chết huynh xoa bụng phờ phạc ngồi ở ghế trên.
11
Cho cá chết huynh xem đoạn tán gẫu vừa rồi được lưu lại, Ứng Diêu hỏi: “Có phải hay không cảm thấy tìm được đồng loại? Có hay không một loại cảm giác thích thú?”
Cá chết huynh nhanh chóng ngồi trở lại vị trí của mình.
12 Ứng Diêu ý thức được anh cùng phục vụ số 0 mặc nhiên là đem tài khoản Vượng Vượng của cửa hàng mà xem như là một công cụ để tán gẫu, Ứng Diêu không khỏi thắc mắc.
13
“Xong rồi, Đào Lâm nhất định sẽ ghét bỏ huynh. ” Đào Lâm đi rồi, Cá chết huynh nhịn không được đứng lên kêu rên.
Ứng Diêu trấn an hắn: “Không có việc gì, huynh ở trước mặt Đào Lâm từ lâu đã không còn hình tượng rồi.
14
“Học trưởng, kỳ thật em là gay. ”
Sau nửa phút xấu hổ, Đào Lâm rốt cục thì đem mục đích tìm Ứng Diêu nói ra.
Nhìn Đào Lâm hai má phi thường đỏ bừng trong trạng thái ngượng ngùng, Ứng Diêu giơ lên khóe miệng nhẹ nhàng cười để dịu đi không khí.
15
Thời điểm Ứng Diêu và Cá chết huynh đến lớp học thì chỗ bình thường bọn họ ngồi đã bị người khác chiếm.
Ngồi xuống vị trí cuối lớp, Cá chết huynh cùng Ứng Diêu nhìn nhau, hỏi: “Hôm nay học đệ không đi học?”
Dựa theo thời khóa biểu của Đào Lâm hôm nay vốn là không có lớp nào khác đi.
16 Đại khái là do chạy có chút gấp, cũng có thể là bởi vì mới vừa hết sốt, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng là bởi vì do cái nguyên nhân ngu ngốc vừa rồi kia, hai má Đào Lâm có chút đỏ bừng.
17
Lúc Ứng Diêu đến, Cá chết huynh quả nhiên rất nghe lời ở phòng bếp mà ra sức chăm chỉ.
Đào Lâm vẫn đang ngủ, Ứng Diêu liền vào phòng bếp cùng cá chết huynh đứng chung một chỗ.
18
Thời điểm ăn lẩu, Cá chết huynh vẫn ôm di động của mình, nhưng vẫn không có phân tâm, vẫn đem nguyên liệu bỏ vào nồi lẩu, cũng thật là thuận tay.
“Hoặc là huynh đem di động dẹp vào, hoặc là im lặng như gà ăn lẩu, chính mình chọn một cái.
19
Ứng Diêu đem Đào Lâm kéo đứng lên, đỡ lấy cậu đang sắp ngã xuống.
“Em hỏi anh dâu có ngọt không!” Gặp Ứng Diêu đang không biết phải làm như thế nào, Đào Lâm đặc biệt bá đạo nói, thanh âm rống thật là vang~.
20
Trời dần ngả tối, bên trong vẫn sáng như thường, bóng đèn vàng được mở hiển nhiên có chút dư thừa nhưng lại làm tăng thêm một chút diễm sắc.
Đào Lâm ngón tay xoa xoa vuốt vuốt tai Ứng Diêu, Ứng Diêu nảy sinh một loại cảm giác toàn thân tê dại.