1
Ác quỷ thích thiên thần.
Để được thiên thần nhớ nhung, ác quỷ đầu tiên chính là sám hối tội của mình với thiên thần, giống như loài người.
2 … Thiên thần mình nhận! Vậy ác quỷ thì ai diễn? Nếu cậu thật sự tìm tới một người… nam tính, thì… xin lỗi, mình không thể trình diễn tiết mục nhìn nhau đắm đuối của Lương Sơn Bá và “Chúc Anh Đài” đối với người có cấu tạo thân thể đồng dạng với mình.
3
Với thầy cô.
—— Hạ Nhị, ừm, là một học sinh rất ưu tú. Thành tích xuất sắc, tính cách cũng tốt, tôi cảm thấy thật sự không thể bới ra chỗ xấu nào! Trong danh sách bồi dưỡng đặc biệt của kỳ thi đại học lần này, tuyệt đối phải có tên em ấy…
Với bạn học.
4 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một đôi tình nhân trẻ tuổi kết hôn.
5
Con đi đây!”
Thiếu niên tóc đen cười nói, không có ai đáp lại. Cậu đóng cửa lại, ngăn cách giá lạnh và bóng tối của căn nhà.
Hạ Nhị đi xuống lầu, ra khỏi tiểu khu, lấy mắt kính từ trong túi ra mang vào.
6
Ta yêu giọng nói của ngươi!”
Âm thanh của ác quỷ ngọt ngào lại thơm ngát.
“Ta yêu mái tóc của ngươi, đôi mắt của ngươi…”
Con mắt đen cực điểm của ác quỷ in bóng thiên thần.
7
Phỉ Dạ Nguyệt, tên của cậu. Đây là thứ cậu ghét nhất suốt mười bảy năm qua, không có cái thứ hai.
Mẹ mất sớm, cha lại có dính dáng tới xã hội đen, cho nên còn có một danh xưng đặc biệt được đóng khuôn cho cậu: thiếu niên hư hỏng.
8
Tí tách, tí tách.
Là tiếng nước rơi xuống hồ.
Tích tắt, tích tắt.
Là đồng hồ đang chạy không nhanh không chậm.
9
“… Hạ Nhị!”
“Hả?”
“Cậu nhung nhớ ai sao!” Hình Ảnh Ly thô bạo quăng thứ trên tay mình vào tay Hạ Nhị, Hạ Nhị cúi đầu nhìn, là tờ tiền giấy năm đồng.
10 Hạ Nhị ngơ ngác nhìn ly trà sữa trước mặt, hơi khói dày đặc nhanh chóng phát tán trong không khí, phảng phất như ở đây chỉ còn lại một cái xác rỗng tên là Hạ Nhị.
11
Con người ta lúc đang căng thẳng, sẽ dễ dàng nghĩ ngợi lung tung. Lỡ như ác… quỷ kia không gọi tới nữa thì sao? Lỡ như đối phương căn bản không phải ác quỷ thì sao?
“Đợi đã lâu!”
Giọng nói kia, trầm thấp mà tao nhã trước sau như một, loáng thoáng vẻ xa hoa mỹ lệ.
12
Hạ Nhị ngẩn người ngồi trong phòng học, đảo mắt không mục đích.
—— Không cần lo lắng, chúng tôi sẽ đi tìm “Triệu Minh Diệu”.
13 …. Theo thống kê, thành phố này có 159 người trùng tên “Triệu Minh Diệu”, gần âm “Triều” và “Miên” có 121 người, được tập trung ở năm điểm… Lực lượng chi viện đã đến, mỗi điểm tập trung sắp xếp ba mươi chiến sĩ vũ trang.
14 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đây là một bữa tiệc tên là Game, là buổi cuồng hoan của các cậu ấm cô chiêu dẫn Doll đến dự.
15
—— Đột nhiên được báo cho biết giờ chết của mình, sẽ làm thế nào đây?
Không biết! Hắn không biết!
Tâm tình mọi người ở đây cũng là như vậy.
16
Trong khách sạn, Game bóng tối vẫn đang tiếp tục.
Hạ Nhị nhìn xung quanh, mỗi lần cậu bị đánh trúng, đám người cuồng hoan kia sẽ hưng phấn la lên, mà Doll của họ lại càng ra sức ném mạnh để lấy lòng chủ nhân.
17
Sophie thua.
Màu đỏ một lần nữa thất bại trước bóng tối.
Nữ cảnh sát đỏ tươi lấy tay chống trán mình, vẻ mặt mệt mỏi ngồi trong văn phòng.
18 Với hành vi cả đêm không về này, ba mẹ cũng không nói gì nhiều… Hoặc nói, họ căn bản không thèm để ý xem cậu có về nhà hay không, Hạ Nhị cười cười, luôn luôn là như thế.
19 Hạ Nhị lẳng lặng ngồi ngoài bóng tối, nhìn vào trong bóng tối, thiếu niên tóc vàng vẻ mặt tự nhiên ở trong phòng phát sóng, cách ánh sáng bên này một lớp tường vô hình.
20
Angel đáng yêu của ta ơi, lúc này đây, ta dâng lên món quà chân thành nhất.
—— Thiên thần và ác quỷ
———————— [Alice’s Land] ————————
“Cốc cốc.