1 CHƯƠNG 1
Phòng học lúc này dù có chật ních người vẫn rất yên tĩnh. Mấy đứa học trò tiểu học bình thường hay nghịch ngợm hay gây sự trêu chọc nhau hôm nay thập phần ngoan ngoãn hai chân khép lại, hai tay nhu thuận đặt trên chân.
2 CHƯƠNG 2
“Đỗ. . . . . . Đỗ tiên sinh. . . . . . ”
Vu Trừng Bình khẩn trương nói, tay không ngừng mò lấy chốt cửa cố gắng mở cửa xe. Nghe giọng nói của Đỗ Thiên Huyền thật sự làm hắn kích động, tim đập mạnh, từng chữ từng chữ mà Đỗ Thiên Huyền nói đều khiến Vu Trừng Bình hoảng sợ, quả thật là muốn phá cửa chạy trốn mà.
3 CHƯƠNG 3
Vu Trừng Bình không giật mình trước tình huống này, hắn nhẹ mở đôi môi hồng nhạt, đem phần phân thân đang nóng rực như lửa của Đỗ Thiên Huyền nhét vào trong miệng , từ từ thưởng thức hương vị của nó.
4 CHƯƠNG 4
“Thầy, con có một chuyện hết sức quan trọng muốn nói với thầy. Thầy có thể nói chuyện với con một chút được không?”
Đỗ Bác Ngạn bình thường linh hoạt, thông minh, láo lỉnh hôm nay nói chuyện mặt lại hơi ửng hồng vẻ mắc cỡ, nhìn vào là biết có chuyện quan trọng khó nói.
5 CHƯƠNG 5
Trước , Vu Trừng Bình đã có được người đàn ông này, nhưng hắn lại lựa chọn buông tay, trong lòng nghĩ mong muốn tình yêu này sẽ phai nhạt theo thời gian.
6 CHƯƠNG 6
Vu Trừng Bình được truyền dịch, đồng thời lúc này trong bụng còn có sữa do Đỗ Bác Ngạn tân tân khổ khổ từ cửa hàng tiện lợi mua về, lại thêm Đỗ Thiên Huyền ngồi bên cạnh, nên khoảng hai ba giờ sau , hắn cảm thấy bản thân dần có tinh thân lại.
7 CHƯƠNG 7
Vu Trừng Bình cảm thấy vô cùng xấu hổ. Bất kì ai nghe được câu này cũng biết hắn đang cố mời gọi Đỗ Thiên Huyền , nhưng là Đỗ Thiên Huyền dường như đã không còn muốn phát sinh loại quan hệ này nữa.
8 CHƯƠNG 8
“Trừng”
Đỗ Thiên Huyền vẫn dây dưa không chịu buông, Vu Trừng Bình chẳng còn cách nào khác, đành dùng sức đẩy mạnh Đỗ Thiên Huyền làm hắn ngã vào cạnh cửa.
9 CHƯƠNG 9
Thời gian như dừng trôi, không khí như đông cứng lại , mang một nỗi buồn vô tận.
Vu Trừng Bình thì thào : “Tôi không có lừa anh …” – Lời nói ra ngay cả chính bản thân hắn cũng thấy không thể thuyết phục nổi mình nhưng vẫn cứ nói.
10 CHƯƠNG 10
“Mặt anh có đau lắm không?” – Ngồi trong phòng không nói tiếng nào. Vu Trừng BÌnh nhìn vết tát trên mặt Đỗ Thiên Huyền mà khóc.