Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Đệ Đệ

Thể loại: Đam Mỹ
Số chương: 54
Chương mới nhất: Quyển 3 - Chương 54
Cập nhật cuối: 6 năm trước
Nội dung chính của câu chuyện nói về quan hệ từ anh em chuyển qua tình yêu giữa nam nam với  nhau. Nhân vật chính là em trai của Hứa Bình nó chỉ là một kẻ ngốc.

Danh sách chương Đệ Đệ


Quyển 1 - Chương 1

1 Cha của Hứa Bình qua đời.

Ông bị ung thư vòm họng, khi phát hiện được đã là giai đoạn cuối, đưa vào giải phẫu chỉ tốn mười lăm phút đồng hồ, bác sỹ rạch cổ họng của ông ra lật lật vài cái, sau đó lại chiếu nguyên dạng may lại.


Loading...

Quyển 1 - Chương 2

2 Năm 1983.

Bởi vì giáo viên dạy lố giờ, vậy nên hôm nay Hứa Bình tan học có chút muộn.

Cậu vội vội vàng vàng thu thập cặp sách, xông thẳng từ lớp 6/3 của trường tiểu học Thiết Đạo ra ngoài, không cẩn thận đụng phải Lô Gia.


Quyển 1 - Chương 3

3 Leo ra từ bờ tường phía tây của trường tiểu học Thiết Đạo, đi hết một con hẻm nhỏ lại ngang qua tòa nhà Hội phụ nữ chính là đường Tân Dân.

Hai mươi năm sau, con đường này được mở rộng không chỉ gấp đôi, hai hàng bạch dương ven đường đều bị chặt hết, ở giữa vạch một dãy phân cách xanh hóa hẹp hẹp, tòa nhà Hội phụ nữ sau khi được giải tỏa liền bán cho người Nhật Bản xây tòa nhà thương mại cao cấp, bên trong cái gì Prada, LV và Marc Jacobs tranh giành cấu xé, dùng một chút tiền lương biên tập quèn của Hứa Bình, cả tháng không ăn không uống cũng không mua nổi một cái ống quần.


Quyển 1 - Chương 4

4 /Một cặp vợ chồng một đứa con, sinh ít dạy nhiều là tốt nhất!/

Hứa Bình cắn kem đi ngang qua áp phích tuyên truyền cực lớn ở đầu đường, bởi vì miệng đầy khí lạnh nên cái ót có chút buốt lên.


Quyển 1 - Chương 5

5 Ta sẽ không đi đâu hết, nếu như ta phải chết ta sẽ chết tại nơi này.

—— Quyền vương Ali[1]

Choang!

“Đứng lên!”

“Vừa rồi mày không phải rất anh dũng nói muốn đánh chết tao sao? Mới đánh hai cú mày đã hóa thành thằng nhát hít rồi?!”

“Triệu Bác, mày mau kéo thằng nhát hít đó lên cho tao!”

“Mày cho rằng chỉ cần vác theo một khúc cây thì tao sẽ sợ mày? Tao khinh!”

“Câm rồi sao?! Không nói chuyện nữa à?! Mày không phải rất biết ăn nói sao?! Còn đâm thọc với giáo viên chủ nhiệm rằng tao đi trễ về sớm, mày không phải cũng chép bài tập của người khác sao?! Mày nói nữa đi?! Nói nữa đi!”

“Em trai tao có phải là do mày đánh không?”

“Không nói lời nào? Triệu Bác, Lưu Vạn, hai đứa mày kéo nó lên cho tao!”

“Em trai tao mới học lớp hai, nhỏ hơn mày tận năm tuổi! Mày quả thực biết chọn mềm mà nắn! Mày không phải rất biết đánh nhau sao? Được rồi, tao đánh với mày!”

“Chỉ có chút năng lực như vậy mà mày còn dám động vào em trai tao! Mày mà đánh nó ra chuyện gì thì bồi thường nổi sao?! Bắt thằng em ngu ngốc của mày ra đền?!”

“Triệu Bác, đưa cục gạch cho tao.


Quyển 1 - Chương 6

6 Run Forest! Run!

—— Forest Gump[1]

Món đồ chơi đầu tiên trong đời Hứa Bình chính là một ống kính vạn hoa màu vàng nhạt.

Dùng mắt ghé sát vào chỗ ống nhìn, hướng thẳng đầu ống còn lại lên trời, chậm rãi xoay tròn, trăm nghìn đóa hoa rực rỡ sẽ theo đó không ngừng biến ảo hình dạng.


Quyển 1 - Chương 7

7 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Những chuyện quan trọng nhất lại chẳng thể nhìn thấy bằng đôi mắt.


Quyển 1 - Chương 8

8 Mọi ngôi sao sẽ là những cái giếng với một cái bánh xe ròng rọc hoen rỉ. Mọi ngôi sao sẽ rót nước cho tôi uống[1]

—— Hoàng tử bé

Bạn đã từng đánh mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng chưa?

Bạn biết thứ ấy vẫn tồn tại ở một góc nào đó của thế giới, bất quá bạn mãi không tìm lại được nó, duyên phận của bạn và thứ đó đã cạn.


Quyển 1 - Chương 9

9 Tôi không cầu xin một con đường thoải mái

Cũng không hy vọng một gánh nặng nhẹ nhàng

Chỉ dựa vào sức mạnh và lòng dũng cảm

Tôi có thể vượt qua con đường lởm chởm chông gai

—— Martin Luther King Jr (?)[1]

Hứa Bình mệt mỏi nhào lên giường ngủ.


Quyển 1 - Chương 10

10 Chính anh em là muối cho đời. Nhưng muối mà nhạt đi, thì lấy gì muối nó cho mặn lại? Nó đã thành vô dụng, thì chỉ còn việc quăng ra ngoài cho người ta chà đạp thôi.


Quyển 1 - Chương 11

11 Hãy cho tôi đóa hồng đỏ thắm. Tôi sẽ vì người hát lên khúc ca tuyệt vời nhất.

—— Sơn ca và đóa hoa hồng đỏ [1]

Cánh cửa lớn chỉ khéo hờ, trong phòng khách truyền đến thanh âm trò chuyện.


Quyển 1 - Chương 12

12 Ông biết đấy… đoá hoa của tôi… tôi phải có trách nhiệm! Nàng thật là yếu đuối! Nàng thật ngây thơ! Nàng chỉ có bốn cái gai chẳng thấm vào đâu để mà bảo vệ chính mình và chống chọi với kẻ thù

—— Hoàng tử bé

Trên dãy lầu đối diện, từng ngọn đèn vụt sáng, cả tòa thành thị đại khái đều bị vây trong ánh sáng ngọn đèn chập chờn giữa bóng đêm này đi.


Quyển 2 - Chương 13

13 Hoàng tử thân yêu ơi, tôi phải rời anh thôi, nhưng tôi sẽ nhớ anh lắm đấy và mùa xuân tới tôi sẽ mang về cho anh 2 viên kim cương đẹp mà anh đã cho đi.


Quyển 2 - Chương 14

14 Mỗi sinh mệnh đều là vô cùng quý báu. Đôi khi chỉ là một việc giản dị như ngồi trong khu rừng xanh, ngắm nhìn vầng dương ngự trong chiếc xe ngựa vàng và ngắm nhìn mặt nguyệt ngự trong chiếc xe ngựa bạc.


Quyển 2 - Chương 15

15 Lão ngủ ngay và mơ về châu Phi, khi lão hãy còn là một chú nhóc, với những bờ biển cát vàng, cát trắng trải dài, trắng đến nỗi làm mắt đau nhức, những mũi đất cao nhô ra biển, những ngọn núi xám đồ sộ.


Quyển 2 - Chương 16

16 Lão không còn mơ về bão, không còn mơ về đàn bà, về những sự kiện trọng đại, những con cá lớn, những trận đánh, những cuộc đấu sức hay vợ lão. Bây giờ lão chỉ mơ về các vùng đất, về những con sư tử trên bờ biển.


Quyển 2 - Chương 17

17 Uy quyền nói với thế giới: “Ta là của ta. ”

Thế giới liền đem uy quyền nhốt dưới bảo tọa của mình.

Ái tình nói với thế giới: “Ta là của người.


Quyển 2 - Chương 18

18 “XX nhật báo, nói bậy! Lừa dối nhân dân, lương tâm ở đâu! Không phải không báo, là thời gian chưa tới! Thời gian vừa đến, nhân dân tất báo!”

Hứa Bình đạp xe chở em trai đi ngang Quảng trường Nhân Dân, nơi này đang tụ tập hơn mười nghìn người khiến cho ngay cả những con đường lân cận đều chật như nêm cối.


Quyển 2 - Chương 19

19 Hai người lặng lẽ ngồi một hồi, ai cũng không nói chuyện.

Hứa Bình nhớ ra cái gì đó, lấy truyền đơn trong túi quần ra chậm rãi đọc.

“Quốc gia là quốc gia của chúng ta, nhân dân là đồng bào của chúng ta.


Quyển 2 - Chương 20

20 Ta đã lang bạt rất lâu, con đường cũng rất dài.

—— Thơ Dâng (Tagore,1910)

“Ta là một con sói đến từ phương bắc, rảo bước giữa nơi hoang dã vô biên, cơn gió bắc rít gào thổi đến, cát vàng mênh mông lướt qua ta…”

Hứa Bình bị tiếng hát đánh thức, ngẩng đầu dậy khỏi bàn học.


Loading...

Truyện cùng thể loại

Phồn Hoa Thịnh Khai

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 24


Dường Như Dì Đã Nói Yêu Tôi

Thể loại: Bách Hợp, Đam Mỹ

Số chương: 103


Chờ Trông Một Đời

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 11


Anh Chỉ Cần Có Em

Thể loại: Trọng Sinh, Đam Mỹ

Số chương: 29


Ngọc Hồ Băng

Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ

Số chương: 4


Hỗn Trướng Từ Đâu Đến

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 22


Bình Dân Hạnh Phúc

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 15


Bàn Thờ Trinh Tiết Của Kỹ Nam

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 12


Nam Nô

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 78