21
Nơi cách bạn gần nhất sẽ có quãng đường xa nhất. Những âm điệu đơn giản nhất cần sự luyện tập gian khổ nhất.
—— Thơ Dâng (Tagore,1910)
Hứa Bình một tay dẫn xe, một tay dẫn theo em trai chậm rãi đi trên con đường không có đèn điện.
22 Rồi họ lên cao hơn và dường như bay về phương Đông, và rồi trời tối sầm và họ ở giữa một trận bão, mưa lớn đến nỗi như thể họ đang xuyên qua một thác nước, và rồi họ bay khỏi đấy và Compton quay đầu và nhoẻn cười và lấy tay chỉ và kia kìa, trước mặt, tất cả những gì chàng có thể thấy, bát ngát bao la như cả thế giới, huy hoàng, vời vợi, và dưới ánh nắng, trắng lốp đến độ không thể nào tin được, chóp vuông của núi Kilimanjaro.
23
Anh em đừng tích trữ cho mình những kho tàng dưới đất, nơi mối mọt làm hư nát, và kẻ trộm khoét vách lấy đi.
Nhưng hãy tích trữ cho mình những kho tàng trên trời, nơi mối mọt không làm hư nát, và kẻ trộm không khoét vách lấy đi.
24
Điều chi đã có thì sẽ có nữa, Việc gì đã làm cũng sẽ làm lại; Chẳng có gì mới ở dưới mặt trời.
Có chăng điều gì khiến người ta nói: “Nhìn đây, thứ này mới”? Thứ đó đã có từ rất lâu rồi, Thứ đó đã có trước thời chúng ta.
25 Con ruồi là anh em của con đó. Đừng làm hại nó. Những con chim bay lượn trong rừng kia đang có tự do. Đừng bẫy chúng để mua vui cho con. Thượng đế sinh ra loài rắn và loài chuột, chúng đều có nơi sống riêng của chúng.
26
Mỗi vĩ nhân đều có quá khứ không thể cho người khác biết, mỗi tội nhân đều từng có lúc hoàn mỹ thuần khiết.
—— Oscar Wilde
Nghe được những lời này Hứa Bình lập tức ngẩn người, sau đó thân thể bắt đầu không ngừng được run lên nhè nhẹ.
27 Không, tôi đã không còn là một đứa trẻ, tôi đã trưởng thành, đã trui rèn qua biết bao gian khổ. Thế nhưng hiện tại, vì sao tôi lại khát vọng có thể sà vào vòng tay của mẹ hoặc bất kỳ người thân nào đó, thậm chí kém hơn một chút, chỉ cần là vòng tay của một người quen thuộc là được.
28 Ta chưa từng gặp mặt người, cũng chưa từng nghe được thanh âm của người. Ta chỉ nghe được tiếng chân nhẹ nhàng mà người để lại khi bước qua trước cửa phòng tôi.
29
Hết thảy đều là số phận
Hết thảy đều là mây khói
Hết thảy đều là bắt đầu không có kết thúc
Hết thảy đều là sự truy tìm chạm vào liền vỡ
—— Bắc Đảo[1]
“Chủ nhiệm lớp 12/3 cô Lý Tú Vân.
30
Tất cả sung sướng đều không có nụ cười
Tất cả cực khổ đều không có lệ ngân
Tất cả ngôn ngữ đều chỉ là lặp lại
Tất cả gặp gỡ đều là thuở ban đầu
—— Bắc Đảo
“Thông báo gới nghiêm khẩn cấp của Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc, bộ đội giới nghiêm, cảnh sát an ninh và cảnh sát vũ trang có quyền áp dụng mọi thủ đoạn mạnh mẽ xử trí, tất cả hậu quả do người tổ chức và tập họp phụ trách…”
Hứa Bình đứng trước TV, yên lặng nghe thông báo giới nghiêm không ngừng lặp lại.
31
Tất cả ái tình đều ở trong lòng
Tất cả chuyện cũ đều là trong mộng
—— Bắc Đảo
Qua một ngọn đèn đường, lại một ngọn đèn đường.
Từ sâu thẳm trong đêm tối không biết từ đâu truyền đến tiếng hát văng vẳng.
32
Tất cả khát vọng đều có chú thích
Tất cả tín ngưỡng đều mang rên xiết
—— Bắc Đảo
“Két ——” một tiếng, cái ghế gập bằng sắt bị giật lại.
33
Tất cả bạo phát đều sở hữu khoảng khắc yên lặng
Tất cả tử vong đều có dài dòng tiếng vang
—— Bắc Đảo
“Mời mọi người đứng dậy. ”
“Truyền bị cáo Hứa Bình ra tòa.
34 Đời này qua, đời khác đến; nhưng đất cứ còn luôn luôn. Mặt trời mọc, mặt trời lặn, nó lật đật trở về nơi nó mọc. Gió thổi về hướng nam, kế xoay qua hướng bắc; nó xây đi vần lại không ngừng, rồi trở về vòng cũ nó.
35
Khi thức tỉnh
Chỉ có thể huyễn tưởng
Mà giấc mộng sẽ đến trong lúc đã ngủ say
—— Ngải Thanh[1]
Về tang lễ của Hứa Xuyên, cuối cùng được ‘Nhật báo tỉnh X’ đăng vào phần tin giải trí, tiêu đề là “Nữ ngôi sao Quan Tĩnh xuất hiện trong lễ truy điệu Hứa Xuyên, áo đen mặt mộc biểu tình đau thương”, bên cạnh chính là ảnh Quan Tĩnh rưng rưng cúc cung đặt hoa lên di thể, còn gia quyến như Hứa Bình chỉ xuất hiện mơ hồ ở một góc làm bối cảnh.
36
Sinh mệnh tràn ngập tình yêu cũng giống như chiếc cốc được rót đầy rượu.
—— Phi điểu tập (Tagore)
“Reng reng reng —— “
Hứa Bình đứng nép vào cửa một căn tiệm, để ông cụ đi xe đạp vượt qua bên ạnh mình.
37
Nếu như bạn rơi lệ vì bỏ lỡ thái dương, như vậy bạn cũng sẽ bỏ lỡ sao trời lấp lánh.
—— Phi điểu tập, Tagore
Tháng bảy trôi vút qua trong ánh mặt trời nóng bỏng và tiếng ve kêu ra rả.
38
Mục đích đóa hoa nhỏ kia tồn tại
Là vì dừng lại trên lòng bàn tay người một chớp mắt sau khi lìa cành
—— Ivan Sergeyevich Turgenev[1]
“Xin chào.
39
Bùn đất bị dẫm đạp nhục mạ, lại dùng đóa hoa để báo đáp cuộc đời.
—— Phi điểu tập, Tagore
Các đồng nghiệp hầu như không ai biết sinh nhật của Hứa Bình, ngoại lệ chỉ có duy nhất chủ biên Vương Tắc Đống.
40
Vì vậy Thầy bảo cho anh em biết: đừng lo cho mạng sống: lấy gì mà ăn; cũng đừng lo cho thân thể: lấy gì mà mặc. Mạng sống chẳng trọng hơn của ăn, và thân thể chẳng trọng hơn áo mặc sao?
Hãy xem chim trời: chúng không gieo, không gặt, không thu tích vào kho; thế mà Cha anh em trên trời vẫn nuôi chúng.