1 CHƯƠNG 0
Lũng Tây[1] là vùng biên thùy phía Tây Bắc, tiếp giáp Tây Nhung, từ thuở sơ khai nhà Hán, nơi đây đã trở thành vùng giao tranh khói lửa liên miên.
2 CHƯƠNG 1 – CÙNG QUÂN SƠ GIAO.
Phủ Tĩnh Tây Vương không giống những gì Chu Kỳ đã tưởng tượng, hay phải nói là rất khác mới phải.
Chu Kỳ chắp tay sau lưng, thản nhiên đánh giá Vương cung trước mắt.
3 CHƯƠNG 2 – NGƯỜI LẠ SỐNG NƠI ĐẤT KHÁCH.
Thu dọn xong xuôi, Chu Kỳ dẫn theo Tố Huyền đi dạo trên đường phố Lương Châu.
Không thể không công nhận, tình hình ở đây khá hơn y dự đoán rất nhiều.
4 CHƯƠNG 3 – KHÓI ĐƠN VỜN ĐỒN TRÚ.
Lần thứ hai Tĩnh Tây Vương triệu kiến nhanh hơn Chu Kỳ dự liệu.
Chu Kỳ cùng một văn thần đang phải quỳ rạp trên mặt đất, trong khi những võ tướng được Tĩnh Tây Vương trọng dụng từ trước tới nay lại chỉ cần khuỵu một gối chào.
5 CHƯƠNG 4 – NĂM NĂM BINH XUẤT VŨ UY MẤY LẦN[1].
Mặt trời gắt gay như hong sấy, thậm chí cả không khí phía dưới cũng không dám lưu chuyển, tất cả đều hanh hao lại bất an khó tả.
6 CHƯƠNG 5 – HỒ GIÀ DẬY ĐÊM BIÊN THÙY.
Cách trướng chủ soái chừng mấy thước, Trương Khuê đột nhiên khựng lại, Chu Kỳ cũng dừng ngay sau hắn ta.
Trương Khuê lắng nghe, vẻ mặt thoáng chốc lộ vẻ túng quẫn xấu hổ.
7 CHƯƠNG 6 – TÂM NGHI CHƯA TÍN.
Mồng bốn, tháng năm, Vĩnh Gia năm thứ ba, Chu lục sự nhậm chức, chính thức tòng thị Tĩnh tây vương.
Thời điểm trở về Lương Châu, vì có công sự cần xử lý mà Tĩnh tây vương không cưỡi ngựa, Chu Kỳ cũng vì chức vụ mà được hưởng vinh hạnh được ngồi cùng Vương gia, mặc dù bản thân y rất chi là không muốn.
8 CHƯƠNG 7 – LỜI KHI SAY.
Lương Châu có khu thanh lâu, tuy không lớn lắm nhưng từ thực tài trà tửu đến đầu bếp ca kỹ đều được vận chuyển từ Trung Nguyên tới, gia cụ văn sức không gì không tinh mỹ, ngày nào cũng tấp nập những quan lại sĩ tử Lũng Tây không tiếc tiền bạc tới thưởng hoa ghẹo nguyệt, vì thế mà chẳng mấy chốc khu này càng ngày càng trở nên đắt đỏ xa hoa.
9 CHƯƠNG 8 – LẦN ĐẦU DÒ XÉT.
Đêm đó, Chu Kỳ cùng Lô Ngang đối ẩm tới tận sáng.
Chu Kỳ tuyệt đối không tự tin đến mức cho rằng Lô Ngang đột nhiên xuất hiện chỉ để giãi bày tâm sự với y, mặc dù Chu Kỳ y có tuấn lãng thật đấy, nhưng cũng chưa đến mức người gặp người thích vậy đâu.
10 CHƯƠNG 9 – LÊN CAO NGẮM GIÓ THU.
Bích thiên như tẩy, cát nhuốm tịch dương, cây cỏ điêu linh, thiên quân quá cảnh.
“Vừa mới ra khỏi Lương Châu đã thất thần ngắm trông, chẳng lẽ cảnh thu ở Bắc Cương lại khác Trung Nguyên đến thế ư?”
Chu Kỳ bừng tỉnh, quay ra thấy Hiên Viên Phù cũng đã buông địa đồ trên tay xuống, phóng mắt theo y ngắm nhìn quang cảnh phía xa.
11 CHƯƠNG 10 – GHÉ THĂM YÊN CHI LĨNH BIẾC NGÀN.
Trong mã xa, cả Chu Kỳ và Hiên Viên Phù đều im lặng.
Rốt cuộc vẫn là Chu Kỳ cất tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề trước nhất, “Giờ chúng ta đang đi đâu?”
Hai hàng mày trên mặt Hiên Viên Phù vẫn nhíu chặt: “Yên Chi sơn.
12 CHƯƠNG 11 – TUYẾT ĐỌNG MÃN YÊN SƠN.
Trọn một đêm Chu Kỳ ngồi trước bàn chăm chăm nhìn bản danh sách cho tới khi phía đông dần hửng sáng.
Sau khi máy móc thiêu thủy bản danh sách, Chu Kỳ bơ phờ quay về bên tháp, tới đây y mới nhắm đôi mắt đã cay xè của mình lại.
13 CHƯƠNG 12 – CÁI GIÁ SUY TÍNH MỘT VÁN CỜ.
Sao thưa nguyệt rọi, chân núi Yên Chi.
Chu Kỳ rảo bước thoăn thoắt, vượt rừng rậm băng khe suối như thể có người đang đuổi sát sau lưng y.
14 CHƯƠNG 13 – CHÂN THÀNH ĐỐI DIỆN.
Gần nửa đêm, trời đột nhiên đổ mưa.
Chu Kỳ mở hai mắt, lăng lăng nhìn đỉnh trướng. Trông thì tưởng như y đang ngẩn người, nhưng chỉ có y biết, giờ khắc này lòng y đang lửa đốt trăm mối, lo lắng đến mức nào.
15 CHƯƠNG 14 – GIÓ CUỐN MƯA GIĂNG NÚI.
Chu Kỳ đứng nghênh gió trên đỉnh Yên Chi, sau lưng có một vài hộ vệ.
Trăm dặm về bên tay trái là Kỳ Liên thành, nơi Tả hiền vương đang đóng quân, năm mươi dặm về phía tay phải là trấn An Nhạc, nơi bị Đột Quyết tàn sát như lời đồn đãi.
16 CHƯƠNG 15 – NHÌN LÒNG NHƯ TAN NÁT.
Tiếc rằng vẫn không kịp.
Đoàn người chưa tới được chân núi Yên Chi đã trông thấy phía trước bị vây kín.
Dẫn đầu là Lô Ngang.
17 CHƯƠNG 16 – HOẢNG HỐT SINH CUỒNG SI.
Như bị người điểm huyệt, Chu Kỳ bất động tại chỗ, ngay cả sức lực nâng một ngón tay cũng không có.
Sự im lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng gió núi thổi rạt rào, thậm chí Chu Kỳ còn có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình.
18 CHƯƠNG 17 – Ô NHỤC SAO THÀNH TIẾNG.
Bị quẳng lên tháp như một miếng vải, Chu Kỳ chỉ thấy đầu óc quay cuồng, muốn bò dậy trốn chạy theo bản năng.
Hiên Viên Phù bước từng bước tới gần, vừa đi vừa trút trường bào trên thân.
19 CHƯƠNG 18 – NAN KHAM NGHE TRỐNG LỆNH.
Như có người dùng búa chém y thành hai nửa, một nửa Chu Kỳ Giang Nam xuống mồ yên giấc, nửa còn lại, là nam sủng Lũng Tây sống không bằng chết.
20 CHƯƠNG 19 – TẨU CỐT HÀNH THI.
Mồng ba tháng ba, Vĩnh Gia năm thứ tư, Lương Châu.
Tĩnh vương phủ, bên ngoài Diên Ninh điện.
“Hồ tổng quản, Vương gia đã dậy chưa?” – một tiểu Lại vận thanh sam dè dặt hỏi.