41 CHƯƠNG 40 – UNG DUNG TRONG MẮT NGƯỜI
Hồ tổng quản dẫn Chu Kỳ vào rồi cũng kiếm đại cái cớ chạy biến ra ngoài.
Trong chủ trướng chỉ còn lại Hiên Viên Phù, và Chu Kỳ.
42 CHƯƠNG 41 – TOAN TÍNH SAU LY BIỆT
Trước khi mã xa tiến vào cổng thành Lương Châu, Chu Kỳ ngoái lại nhìn con đường vừa mới đi qua, tưởng chừng như vẫn còn trông thấy đầu kia của lãnh thổ Thiên Khải.
43 CHƯƠNG 42 – ĐÊM QUẠNH NÂNG CHÉN TỬU.
Đã ba ngày từ sau hôm đó, Hiên Viên Phù chưa từng xuất đầu lộ diện, trừ vị Hồ tổng quản thi thoảng có tới vấn an thăm hỏi, đưa một vài món đồ mới lạ ra thì biệt uyển xem như khá thanh tĩnh.
44 CHƯƠNG 43 – CHỞ RƯỢU DẠO CHỐN XƯA.
Hiên Viên Phù sững lại, để rồi mất một lúc lâu mới thì thào: “Cũng phải, đã canh năm rồi, ngươi nghỉ ngơi đi. ”
Cánh cửa gỗ mở một nửa, bóng lưng gã được lớp sáng yếu ớt bao bọc, trông càng thêm vẻ cô đơn.
45 CHƯƠNG 44 – SẼ CÓ MỘT NGÀY THÀNH TRI KỶ.
Chu Kỳ im lặng nhìn gã, “Ta có một bằng hữu chí giao, nghe đâu đã quy y cửa Phật, từ nay vô dục vô cầu, nội tâm thanh tịnh.
46 CHƯƠNG 45 – NHIỀU NĂM NGÓNG KHÁCH XA.
Và thế là Chu Kỳ yên tâm ở lại Lương Châu.
Hiên Viên Phù vẫn ngày ngày tới thăm y như cũ, thậm chí, hôm nào rảnh rỗi còn ở lỳ từ bữa sáng cho tới bữa tối muộn.
47 CHƯƠNG 46 – LẤY GÌ HOÃN LY SẦU.
Bấm tay tính toán thì từ khi y rời nhà tới nay, cũng đã hơn mười tiết Trung thu y chưa từng đoàn tụ, mà ở Lũng Tây thì gộp cả năm nay thật ra cũng có tới ba lần.
48 CHƯƠNG 47 – LÊN CAO NHÌN NGẮM TRỜI MÂY.
Quả nhiên Vương phủ là nơi đông đúc nhân tài, lại kê thang bốc thuốc không bàn giá cả, nhân sâm tuyết liên cứ tằng tằng mà điều dưỡng, Trung thúc tới Lũng Tây rồi cũng vì thế mà càng ngày càng khỏe ra, chớp mắt đã tới Trùng Dương.
49 CHƯƠNG 48 – CÚI ĐẦU DO DỰ.
“Ngược lại hoàn toàn, Bản Vương đang nghĩ, những ngày bình yên thế này dù có hay thật, nhưng lúc nào cũng có kết thúc, tiếc rằng thời gian vụt đi quá nhanh, muốn giữ lấy cũng không giữ được.
50 CHƯƠNG 49 – CÔ QUẠNH SAU PHÂN LY.
Chớp mắt cái đã cuối tháng mười một, cách ước hẹn nửa năm Hiên Viên Phù đưa ra chỉ còn hai mươi ngày.
Đại tuyết tung bay, che trời lấp đất.
51 CHƯƠNG 50 – CHỈ SỢ ĐƯỜNG LỆ[1] TÀN.
Hiên Viên Phù nhìn hắn một lúc lâu, sau mới chậm chạp cười: “Ngụy Quốc công? Thằng cháu của Bản Vương kia cũng hào phóng quá ha.
52 CHƯƠNG 51 – SAO THẤU ĐẰNG ĐẴNG BIỆT LY.
Cuối cùng thì Chu Quyết cứ thế yên tâm thoải mái ở lại Tĩnh Vương phủ, rất có xu thế tuyệt đối không về Kinh một mình, ngày nào cũng lôi kéo Chu Kỳ đi ẩm trà buôn dưa, thưởng tuyết nghe đàn, khiến Hiên Viên Phù bực bội chết thôi mà không làm sao cho đặng.
53 CHƯƠNG 52 – NĂM THÁNG MÃI LIỀN TAY.
Hiên Viên Phù nâng chén rượu, nội tâm vừa lo vừa sợ không yên. Từ nhỏ gã đã hành sự ngang ngược, có lúc nào mà không quyết đoán.
54 CHƯƠNG 53 PN1 – MƯỜI NĂM CÒN THÂN HỮU.
Xe ngựa tới sát cổng thành kinh đô hoa lệ, Hiên Viên Phù mới bắt đầu chần chừ.
“Phượng Nghi, chúng ta mang theo mấy thứ liệu này có đơn giản quá không?”
Chu Kỳ cười nhạo, “Nếu Vương gia muốn tặng lễ vật quý giá khiến nhị ca ta chấn động thì chỉ sợ là phải dùng đến trân châu Nam hải trải đầy Khúc Giang, hay một tòa lầu các xây toàn bằng ngọc thạch thì may ra mới được, nếu Vương gia cảm thấy tài lực Lũng Tây dư dả thì có thể thử một lần xem sao.
55 CHƯƠNG 54 PN2 – CHẠNH BUỒN TRƯỚC CẢNH XUÂN TƯƠI.
So với tưởng tượng của Hiên Viên Phù thì Chu phủ to hơn rất nhiều, đình các đều chạm trổ cầu kỳ, thềm ngọc cột điêu, sân trong bát ngát hoa cỏ cây xanh, nhà thủy tạ được bao bọc giữa hồ nước lạnh lẽo khói tỏa, tinh xảo cầu kỳ chả kém gì đại nội.
56 CHƯƠNG 55 PN3 – CÙNG KHOÁC ÁO MÀU VỀ THĂM QUÊ [1]
Mưa bụi Giang Nam đa tình từ bao thuở, lây nhây rả rích đẫm chân mây.
Sắc trời chưa tỏ, trừ người gõ mõ cầm canh và lính tuần, trên đường phố lác đác vài bóng người đi.