1 CHƯƠNG 1
Ở ngôi trường đại học nào đó thuộc khu nào đó của vùng duyên hải Trung Quốc có một người trồng hoa họ Lâm, mùa hè của năm 1983, ve kêu nghe đặc biệt thấy phiền.
2 CHƯƠNG 2
Những mùa hè nóng bức cứ từng năm từng năm trôi qua, đến tháng 9 năm 1990, Tống Trạch cùng Lâm Kính Tổ vào học chung ở một ngôi trường tiểu học nào đó, là bạn học cùng lớp của nhau.
3 CHƯƠNG 3
Tống Trạch giận run người cắn chặt răng, con ngươi đen to tròn chuyển một vòng, cất cao giọng nói:
“Các cậu ai muốn nghe chuyện xưa?”
Bọn nhỏ đang chơi túi cát lập tức chạy đến vây quanh, tất cả đều biết Tống Trạch là con nhà văn, một bụng đầy ắp chuyện xưa, Tam Quốc này, Thủy Hử này, Tây Du này, Hồng Lâu này… Ách, có ai mà không thích nghe chứ, nói còn hay hơn trong radio hay phát lúc mười hai giờ trưa nữa.
4 CHƯƠNG 4
Mùa hè của năm 1996 cũng nóng bức như bao mùa hè khác. Trường tiểu học thuộc bộ phận trường đại học nào đó còn chưa được nghỉ, học sinh ngồi trong cái lớp học kín đến không còn kẽ hở nào nghe giảng bài, người ở đây mà hồn lại bay đi nơi nào đó.
5 CHƯƠNG 5
Kỳ nghỉ hè lớp sáu không có bài tập rất nhanh đã qua đi. Trong kỳ nghỉ Lâm Kính Tổ trần truồng nửa thân trên giúp những giáo công khu Tây sửa chữa đồ đạc, nghiễm nhiên thành một người lớn nhỏ.
6 CHƯƠNG 7
Hai người cứ thế cãi nhau ầm ĩ đến tận đầu tháng ba, Tống Trạch vẫn thế ngồi ở yên sau của Lâm Kính Tổ, dùng cặp đánh lên đầu hắn: “Cậu đã làm xong bài tập Vật lí ngày hôm qua chưa? Cậu mà còn không làm nữa là thầy Trương sẽ nổi bão.
7 CHƯƠNG 6
Trình độ của học sinh trung học chính là bản làm lại từ đầu của học sinh tiểu học.
Lâm Kính Tổ học các môn học trong lớp học đến nát bét, ngủ gục trong tiết Ngữ Văn, bị cô lấy cây gõ lên đầu.
8 CHƯƠNG 8
Mắt Lâm Kính Tổ trừng lớn.
Giữa bụi cỏ rậm rạp, Tống Trạch nằm ngửa trên đó, khóe miệng là một khối bầm thật to, hiển nhiên đã bị đánh không nhẹ.
9 CHƯƠNG 9
Lớp tám (6) mấy ngày nay vẫn như cũ, các nữ sinh vẫn trộm nhìn ủy viên thể dục cao lớn đẹp trai và hội trưởng học tập thanh tú xinh đẹp của chúng ta, mà tình nhân trong mộng của các nàng vẫn như cũ chỉ mới ba giây đã cãi nhau, rồi sau đó xắn tay áo lên đánh.
10 CHƯƠNG 10
Tống Trạch buồn bực ngồi ở một góc trong sân thể dục, gác cằm lên cánh tay. Có người ngồi xuống bên cạnh cậu, cậu cũng không thèm liếc nhìn một cái.
11 CHƯƠNG 11
Tháng ba như mọc cánh mà bay nhanh. Các thí sinh vào lúc mặt trời vừa mới mọc đã vùi đầu vào học, đợi đến khi ngẩng đầu lên, mặt trời đã lặn rồi.
12 CHƯƠNG 12
Thời trung học của Lâm Kính Tổ vẫn như thế, lúc nghe giảng thì đi vào cõi thần tiên, lúc học thể thao lại sinh long hoạt hổ, chiều thứ sáu thì chạy như bị ma đuổi tới dưới gốc bông gòn ngồi, còn đúng giờ hơn chuông đại học nữa.
13 CHƯƠNG 13
Học thêm vào tháng tám của cấp ba bắt đầu. Tống Trạch quyết định không nội trú nữa, học ngoại trú, để có nhiều thời gian ôn tập. Ngày đầu tiên học thêm, Tống Trạch ra khỏi cửa nhà mới của giáo sư, nhìn thấy Lâm Kính Tổ đang lười biếng dựa vào chiếc xe đạp, liền lộ ra một hàm răng trắng:
“Lâm Kính Tổ, cậu phát điên cái gì đó?”
Lâm Kính Tổ cười đến thật đáng đánh: “Tớ đến chở cháu tớ tới trường.
14 CHƯƠNG 14
Nháy mắt đã đến kỳ thi đại học. Tống Trạch viết hàng chữ thật to trên giấy nguyện vọng, đó là chữ “Ra phía Bắc học”. Khu Tây của trường đại học nào đó đều đang nghị luận rằng, con của giáo sư Tống muốn thi vào trường đứng đầu của Bắc Kinh kìa, thật lợi hại.
15 CHƯƠNG 15
Kì nghỉ hè cấp ba Lâm Kính Tổ nghiêm nghiêm trang trang mặc áo sơ mi, người ướt đẫm mồ hôi giúp đại Lâm chăm sóc cây. Mồ hôi theo hàng lông mày rậm mà chảy vào mắt, hắn nâng cánh tay bẩn lau đi, bên khóe mắt lưu lại một vệt đen.
16 CHƯƠNG 16
Sau khi lên đại học thì mỗi cuối tuần Lâm Kính Tổ đều về nhà, vẫn như lúc trước ngồi trên cái thang cao cao, hiện tại đại Lâm đã trở thành lão Lâm, không thể leo lên chỗ cao như vậy.
17 CHƯƠNG 17
Sau khi vào xuân, Tống Trạch trở về Bắc Kinh, Lâm Kính Tổ cũng về trường, lại bắt đầu một ngày một lá thư. Đến ngày lễ tình nhân mười bốn tháng hai này, Lâm Kính Tổ có bạn gái.
18 CHƯƠNG 18
Tháng mười một, Lâm Kính Tổ đã xảy ra chuyện.
Có bạn học trộm lấy xe nhà ra chạy, mọi người hi hi ha ha đòi phải thay phiên nhau chạy. Ngày đó Lâm Kính Tổ uống nhiều rượu, xiêu xiêu vẹo vẹo chạy xe trên đường lớn, vồ mạnh ga chạy lập tức đụng vào một chiếc xe khác.
19 CHƯƠNG 19
Lão Lâm còn đang nằm trong nhà cần người chăm sóc, Tống Trạch nói mãi mới khuyên được Lâm đại tẩu trở về, mình thì ngồi bên giường Lâm Kính Tổ.
20 CHƯƠNG 20
Trong một tháng, Tống Trạch thi xong trở về nhà. Lúc chạng vạng thì nhận được một tin nhắn, sau đó lập tức ra ngoài, lúc chạy qua một bụi cây nhỏ bên hồ, thình lình một cánh tay vươn ra kéo cậu vào, xuyên thấu qua bụi cây um tùm, có thể mơ hồ nhìn thấy hai bóng người đang quấn lấy nhau.