1
“Mi thật khiến người ta buồn nôn!”
Khương Vệ vứt thứ trong tay qua, rồi lại nặng nề ngồi vào ghế sô pha mềm mại và lạnh lùng nói, đôi mắt xinh đẹp hơi liếc, mỗi sợi lông mi đều lộ ra vẻ khinh thường không gì sánh được.
2
“Mi… mi ra ngoài cho ta!” Miễn cưỡng từ trong hơi nóng bắt chút lý trí về, tổng giám đốc Khương nâng tay chỉ về phía cửa chính lớn tiếng quát.
Hàn Dục tận lực cúi đầu, lại nhìn gương mặt đỏ bừng của bạn học một chút, đang muốn trêu ghẹo tiếp gì đó, đột nhiên, di động của y vang lên.
3
.
Tới sân bay, tổng giám đốc Khương đứng ở cửa đón và kiên trì chờ đợi, hội nghị online lần trước, cậu đã nhìn qua kiến trúc sư người Đức tên là Mark kia và trợ lý của hắn.
4
Ngày hôm sau vừa vào văn phòng mình, Khương Vệ đã kêu thư ký vừa lên chức không tới hai ngày đến: “Hôm nay cô phải đi chợ lao động chuẩn bị một quảng cáo tuyển người, tuyển trợ lý đặc biệt cho giám đốc, là nam, lương cứ để trên 5000 cho tôi… không, thêm các loại trợ cấp vân vân nữa… một vạn! Chữ phải thật to! Để toàn bộ người tiến vào chợ lao động tìm việc liếc mắt cái là thấy!”
Thư ký nghe xong trừng lớn mắt, tiền lương này được kéo lên cao cực độ so với mặt bằng của địa phương, nghe thấy vậy trong lòng thư ký cũng thấy ngưa ngứa.
5
Khi thư ký trông thấy trợ lý Hàn như thường lệ quay về ra ra vào vào, mà tổng giám đốc Khương cũng chả nhắc tới chuyện tuyển người, cô không khỏi giơ ngón cái với trưởng phòng, gừng càng già càng cay nha!
Trưởng phòng cũng thở dài một tiếng, vị Hàn Dục này “tam tiến cung“(1) ra vào công ty như vậy cũng không ngừng trình diễn.
6
Khương Vệ ngốc lăng gật gật đầu, mình còn đang phân tích mà, “one night” là một đêm, “stand” kia thì có ý gì nhỉ?
Hàn Dục không trả lời, chỉ âm trầm nhìn huấn luyện viên cách bọn họ không xa, đang giả vờ kiểm tra máy móc, quay đầu nói: “Đi, ta đưa ngươi đi luyện quyền anh.
7
Dầu thuốc hoa hồng không kém mù tạt là mấy.
Khi Hàn Dục không có ý tốt cầm cái gốc hơi ngượng ngùng kia, Khương Vệ đầu tiên là cảm thấy gió mát thổi vào trong đũng quần, sau đó giống như con ếch bị ném vào nồi nước sôi, vừa đạp nước vừa kêu thảm thiết.
8
Hàn Dục vậy mà lại tố cáo chuyện khó mở miệng như thế với cha. Khương Vệ nhất thời rối loạn, bị phản bội khiến lời trách mắng buột miệng thốt ra.
Trợ lý đặc biệt Hàn đứng sau chủ tịch chỉ nhàn nhạt liếc cậu một cái, sau đó đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt kia, khỏi cần nói có bao nhiêu thâm thuý.
9 Khi đó cùng Khương Vệ vào lớp tốc hành còn có một học sinh cây vàng, tên là Lữ Phong Bình. Cha đứa nhỏ này nghe nói là mở công ty nhập khẩu, cho nên khắp người đều là hàng ngoại.
10 Khương Vệ cho tới bây giờ chưa từng nghĩ rằng sự quan tâm săn sóc đến mức dư thừa của mình đối với Hàn Dục là xuất phát từ tình yêu lệch lạc khó có thể mở miệng.
11 Tính xấu của Hàn Dục dường như cũng bị màn hoan ái sảng khoái vui vẻ vừa nãy làm trôi đi gần hết. Cẩn thận tỉ mỉ giúp Khương Vệ tắm xong, lại nhéo nhéo khuôn mặt bị hơi nóng hun đến giống như tôm luộc của ông chủ, cánh tay to khoẻ nâng một cái liền kéo cậu từ trong nước lên.
12
.
Lời này giống như một quả ngư lôi nổ tung nơi nước sâu, lão Khương bề ngoài thoạt nhìn không gợn chút sợ hãi, nhưng trong lòng đã sớm nổi lên sóng to gió lớn.
13 Sau khi hàn huyên vài câu, Hàn Dục xoay người nhìn ông chủ mình một chút, mặt không biến sắc quan sát từ trên xuống dưới một vòng, dường như không có dấu vết bị thương gì, mới xoay qua thân thiện trò chuyện với tổng giám đốc Lộ.
14
Đang không biết làm sao, đột nhiên trông thấy vị cứu tinh này, Khương Vệ lập tức nghĩ ra cách, hướng về phía Hàn Dục vẫy tay: “Mi tới vừa đúng lúc, mi xem tổng giám đốc Lộ quá khách khí, không nên đền cho ta xe này!”
Nói xong liền trông mong nhìn về phía Hàn Dục, chờ y quyết định.
15
Loại quán bar này muốn kinh doanh đặc sắc, có quan hệ chặt chẽ với phẩm vị của chủ quán.
Cho nên những người từng đi tới quán bar tên là “Lâm uyên tiện ngư” (ý là có nguyện vọng nhưng ko thực hiện đc) này đều cảm giác thấy phả vào mặt là hơi thở của Lộ Mã Lực.
16
Người vừa mới đi ra cửa, phía sau đã nghe được vị kia vứt ra hai chữ: “Đứng lại…”
Nói không sợ, kỳ thực là giả, lá gan Khương Vệ cho tới giờ đều là bỏ túi (ý chỉ vật nhỏ).
17 Đứa ngốc chưa yêu bao giờ cũng yếu hơi, tẩy chưa được mấy, Khương Vệ đã cảm thấy choáng váng đầu. Oan ức vừa nãy phải chịu ở “Lâm uyên tiện ngư” bay hết lên mây, còn lại chỉ có kích tình đè nén không được.
18 Đây là một câu hỏi lựa chọn, nhưng trong các lựa chọn hình như không có đáp án Khương Vệ muốn. Nói thật, tổng giám đốc Khương cho tới bây giờ vẫn chưa từng rõ hai người nói nói thế nào, lại đem mình tống vào góc này.
19
“Lộ Dao nói với ta mi là người tư vấn chứng khoán hàng đầu gì đó…” Dưới hàng loạt câu hỏi của Hàn Dục, Khương Vệ cuối cùng bắn ra một câu như thế.
Hàn Dục thông minh như vậy, nghĩ chút nguyên nhân hậu quả liền hiểu rõ toàn bộ.
20
.
Khương Vệ trừng lớn mắt, chỉ cảm thấy giọng nói này ngược lại rất quen. Khi người nọ khom lưng xuống, mặt mũi kề sát vào mình, đầu liền giống như bị gậy gõ một cái, nhất thời hoàn toàn giác ngộ — là Lộ Mã Lực!
Không nghĩ tới Lộ Mã Lực sau khi cạo sạch ria mép thế mà lại có hình có dáng như vầy.
Thể loại: Đam Mỹ
Số chương: 22