41
Bàn tay giống như sinh lửa đau âm ỉ. Nói vậy khuôn mặt bị đánh càng đau đến không chịu nổi.
Trong mắt Hàn Dục đã bốc hoả, việc mất thể diện trước mặt kẻ thù không đội trời chung Lộ Mã Lực, khiến sức nặng của hai cái tát kia càng thêm nhiều.
42
Một hồi ác chiến không mùi thuốc súng mới xảy ra cách đây không lâu tại Phụng thành, mấy ngày nay vẫn bị người trong thương giới bàn luận say sưa.
Thằng oắt chưa ai biết đến tên vậy mà lại là một con cá sấu lớn trong thương giới.
43 Cái này gọi là áo gấm về làng, tổng giám đốc Hàn vừa vào hội trường, lập tức có dăm ba người xúm qua chào hỏi Hàn Dục. Trong đó không thiếu các ông chủ từng rất ngưỡng mộ y.
44 Mark đang ở kia xoa miệng, một quyền đã đánh tới trước mặt, bất ngờ không kịp phòng bị, người thoáng cái ngã lên dưới sô pha, ngay sau đó quyền thứ hai, quyền thứ ba cứ như mưa sao đánh xuống.
45
Lộ Dao cũng chậm rãi đi tới cửa, nhìn tình hình trong phòng, sắc mặt lập tức hơi biến đổi.
Khương Vệ chật vật kéo quần lên, chịu đựng đau đớn cúi đầu đi ra ngoài.
46 Vừa nhìn là gã, Khương Về liền xoay người muốn rời đi. Cậu không muốn thấy loại người não phát triển, bây giờ cậu chỉ muốn tìm một nơi không người, rồi chuẩn bị một gói mì để làm bữa sáng mai.
47
Bởi vì đã từng đến nhà Lộ Mã Lực, Khương Vệ dựa vào trí nhớ chạy xe đến con hẻm kia. Căn nhà nhỏ kiểu cổ vẫn như cũ, rất tĩnh lặng.
Lúc tắt động cơ cũng không có người ra mở cửa, chả biết người giúp việc nhà họ Lộ chạy đi đâu mất tiêu.
48 Lộ Mã Lực cho cậu một xấp tiền, mặc dù đến hơn 1000 tệ, thế nhưng ra ngoài vẫn như muối bỏ bể. Sau khi đến Cáp Nhĩ Tân, Khương Vệ tuỳ tiện tìm một khách sạn để ở lại.
49
Khương Vệ thoát chốc thất thần, chỉ ngây sững nghĩ: sao y lại xuất hiện ở đây?
Không cho cậu suy nghĩ cẩn thận, hai người đàn ông bên kia đã đấu võ.
50
“Từ ngày em đi. ”
Khương Vệ không nôn được nữa, mắt trợn trừng nghĩ: không phải ta hiểu sai ý chứ?
Hàn Dục phả hơi vào mặt cậu nói: “Từ ngày em rời đi, tôi hình như chưa đánh qua.
51
Lúc xe lao đến, sắp đâm vào Khương Vệ, người trên xe giậm mạnh phanh. Nhưng xe theo quán tính vẫn lao về phía trước, đụng vào đùi Khương Vệ.
Ngay cả đụng cũng thấy sợ, Khương Vệ đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.
52 Nói đến kết hôn, thời gian phải quay ngược lại một chút, đại khái là hai năm… hoặc ba năm trước đây? Thời gian lâu khiến người ta không nhớ rõ. Địa điểm cũng không phải Đại Lục… Hẳn là ở Hương Cảng đi? Tối thiểu cái chuyện không có ý nghĩa này chính là bắt đầu từ Hương Cảng.
53 Khương Vệ ra sức đuổi theo sau, vẫn như cũ không buông không tha ở đó kêu. Hàn Dục nghe đến tâm phiền, quay mạnh người lại. Ông chủ nhỏ vừa vặn đập vào ngực mình.
54
Trả phòng khách sạn xong, xe không nhanh không chậm lái về phía sân bay.
Khương Vệ ngồi trong xe không ngừng bực bội. Mịa nó kết hôn có thể kết thành dạng bà nội này, có thể không ấm ức sao?
“Không phải, mi có thể tự mình kết hôn, sau này cũng có thể tự mình có đứa nhỏ đi? Đây là tuyển thủ toàn năng đó!”
Lời nói cay nghiệt thoáng cái phun ra, nếu không nói chút gì Khương Vệ cảm thấy mình hẳn sẽ bùng nổ.
55
Mẹ Khương vừa nghe, lập tức tỉnh táo tinh thần: “Người què kia là ai vậy? Có thể khiến Lộ Mã Lực động mông rời khỏi ổ tiền của gã, không dễ dàng nha!”
Cha Khương nhếch miệng nói: “Ai biết, nói không chừng là người từng bị gã đùa giỡn, bây giờ bị người ta lừa gạt đi? Hiện tại các công ty bất động sản đều nhìn chằm chằm con thuyền lớn Khang Hoa của bọn họ.
56
Hàn Dục sửng sốt, nương theo đèn trong bãi đỗ xe cẩn thận quan sát người tới.
“Là cậu? Sao cậu lại ở đây?”
Khương Vệ lúc này cũng thấy rõ người què thần long thấy đầu không thấy đuôi kia.
57 Lỗ mũi Hàn Dục lại có chút hếch lên: “Không, tôi vốn muốn bảo hắn kéo một tên khốn nạn không biết sống chết ra, không ngờ hắn lại lén theo đuôi Lộ Mã Lực, đâm tên kia một dao.
58 Thưởng thức hết mấy tấm ảnh kích tình xong, tình cảm không như thường, đương nhiên có chút mãnh liệt. Hàn Dục bắt đầu sờ loạn Khương Vệ đang ngồi trên đùi.
59
Đồ từ xa xưa được gọi là “đồ cổ”. Một đồ vật cổ xưa có bề dày lịch sử, trải qua trăm ngàn năm lại bị đùa nghịch đảo qua đảo lại giữa các ngón tay.
Lộ Mã Lực thích thu thập, giám định và thưởng thức đồ cổ, đây dường như là cách điều hoà khoái lạc nhất của gã sau khi đấu đá lục đục trên thương trường.
60
Khoảnh khắc kia, dường như có một con dao vô hình đâm thẳng vào tim Lộ Mã Lực, vết sẹo sớm đã khép miệng tựa hồ lại bắt đầu chảy máu ào ào.
“Cậu sao lại biến thành như vậy?” Cậu trai sáng sủa rực rỡ như ánh mặt trời trong trí nhớ bây giờ lại có thể không chút do dự tự tay cắm dao vào người đã từng yêu, đây là Cao Khang Hoa gã biết ư?
Cao Khang Hoa nghe xong nghi vấn của Lộ Mã Lực, rốt cuộc ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng Lộ Mã Lực, tuyệt vọng trong đôi mắt kia như mực đọng, bao phủ lấy người khác.