1 Năm Thuần Đức thứ mười, mười bảy tháng tám. Nắng gắt cuối hạ chưa đi, vào ban ngày, không khí vẫn vô cùng oi bức. Trương bà tử ngồi trên ghế mây trong hành lang, ngón tay thô phì nhúp một hạt dưa, đưa đến bên miệng, nhếch môi lộ ra một hàm răng so le không đồng đều, tách một tiếng cắn mở ra, sau đó phốc một tiếng mà phun vỏ hạt đi thật xa, rồi mới liếc mắt nhìn Tầm Hạ đứng cách đó khoảng hơn hai bước: “Cô nương đến thật không đúng lúc.
2 An quốc công Lâu Kiến Du, tự Bá Tang, thân hình cao gầy, tướng mạo nho nhã, nhìn không giống võ tướng mà giống một văn thần hơn. Sau khi cười tủm tỉm tiễn bước Hoài Trung xong, Lâu Kiến Du liền vội vàng đi đến Chu Tước đường.
3 “Hứ, miệng ta làm sao? Miệng ta chính là bảo bối đấy, toàn bộ trạng sư phủ Việt Châu đều không có ai nói lại được ta~!” Triệu Hi đắc ý nói tiếp: “Ngươi hãy chờ xem, một này nào đó ta có thể tự mình vươn tới chức quan Thượng thư rồi thành quan Thừa tướng, khi về già có thể ghi danh trong sử sách là tam công tam cô, sau khi chết sẽ được truy phong làm cổ kim đệ nhất thánh hiền.
4 Lâu Cảnh nhìn bàn tay kia, trong lòng lại sinh ra một chút chờ đợi ngây thơ, thật muốn biết xúc cảm khi nắm lấy nó có còn mềm mềm như bánh bao hình con thỏ năm xưa hay không.
5 Không gọi cung nữ tới hầu hạ, Tiêu Thừa Quân lập tức đi đến bên giường. Trong phòng thắp rất nhiều nến, ánh cam nhàn nhạt ấm áp tỏa ra khắp phòng, sáng rực rỡ như ban ngày.
6 Sau khi nhận biết những người phụ trách công việc hàng ngày của đối phương, hai người liền để cho thái giám và cung nữ hầu hạ rửa mặt, chải đầu và mặc quần áo.
7 Không đợi Tiêu Thừa Quân kịp phản ứng, trong ngực đã có thêm một thân thể ấm áp, mềm dẻo mà thon dài, mang theo mùi hương của cây cỏ. Cả người Thái tử điện hạ lập tức cứng đờ.
8 Lịch sự và giữ đúng phong thái lễ nghi chỉ là chuyện nhỏ, đói chết mới là chuyện lớn. Lâu Cảnh cầm cái thìa nhỏ, đem thịt cá trong bát múc lên, rốt cục thì cái bụng đói kêu vang cũng chiếm được chút an ủi rồi.
9 “Vốn tưởng rằng ta đã đến rất sớm, không ngờ tứ hoàng đệ còn nhanh hơn ta một bước. ” Tam hoàng tử Tiêu Thừa Đạc nhìn thấy bao lì xì đỏ thẫm trong tay tứ hoàng tử liền vừa cười vừa nói.
10 “Sáng nay Vũ Lâm quân lôi Cảnh Trác xuống, sau đó không thấy thả đi. Hoàng Thượng cho người tới hỏi hắn có biết sai hay không, cũng không biết như thế nào, giờ đã hạ chiếu tống hắn vào ngục.
11 Tiêu Thừa Quân nhìn Lâu Cảnh, nhịn không được thở dài. Ở một số thời điểm, Thuần Đức đế không hề hồ đồ, tỷ như đối với nhân tài, ánh mắt nhìn người vẫn rất chuẩn xác.
12 Lâu Cảnh vốn là đích trưởng tử trong nhà, phụ thân đem hắn gả ra ngoài liền tương đương với ra ở riêng. Do vậy, hắn sẽ được chia một phần gia sản thuộc về mình chứ không chỉ là bốn vạn lượng của hồi môn mà phụ thân cấp cho.
13 “Phụ thân!” Lâu Cảnh giữ chặt cổ tay Lâu Kiến Du, chậm rãi đứng dậy, “Có phải sản nghiệp của tổ tiên hay không, không có nghĩa ngài nói phải thì nó là phải, giấy trắng mực đen đã viết rất rõ ràng.
14 Mở trang thứ nhất ra, mặt trên là những dòng chữ văn nhã, nói rõ quyển sách này được vẽ bởi một họa sĩ kinh tài tuyệt diễm, chuyên cung cấp cho hoàng gia sử dụng, không hề có mặt trên phố phường.
15 Tòa nhà rất lớn, cửa chính hướng về phía đông, gồm có hai viện, ngoại viện nằm bên ngoài, đi xuyên qua ngoại viện mới đến nội viện. Lâu Cảnh nắm tay Thái tử, mang y đi thẳng vào nội viện.
16 Tất nhiên Tiêu Thừa Quân biết chuyện Thanh Hà bị vỡ đê, bởi vì trước đại hôn, y còn vội vàng đốc thúc cứu giúp nạn thiên tai. Về phần huyện lệnh Thanh Hà có tham ô hay không là do Hình bộ điều tra, y cũng không để ý.
17 Tiêu Thừa Quân ngẩn người nhìn Thái tử phi, ánh trăng bàng bạc chiếu lên mái tóc suôn dài và gương mặt diễm lệ thật động lòng người, khóe môi y khẽ cong lên, đưa hai vật nhỏ vẫn cầm trong tay cho hắn, “Ngươi cầm lấy, đặt vào trong rương đi.
18 Hành cung nằm ở sườn núi phía Nam. Núi Tĩnh Di cũng không lớn lắm, phần đất bằng phẳng không đủ để xây dựng toàn bộ hành cung, cho nên cung điện đều dựa vào địa thế núi mà xây, lên cao xuống thấp, nhìn khá thú vị.
19 “Thiên phát sát cơ, di tinh dịch tú. Địa phát sát cơ, long xà khởi lục. ”(1) Tiêu Thừa Cẩm vươn bàn tay tái nhợt từ trong chăn ra, nắm lấy ống tay áo của Thái tử, “Bên trong triều đình là cảnh tượng “Long xà khởi lục”, huynh trưởng nhìn đến sát khí hay không?” Tiêu Thừa Quân trầm mặc một lát, thở dài nói: “Khắp nơi đều có sát khí, phụ hoàng nghi ngờ ta rất nặng, việc cấp bách chính là giảm bớt sự nghi kỵ của phụ hoàng.
20 Lâu Cảnh lôi kéo Thái tử điện hạ trốn trong một gian phòng nhỏ ở đầu nhà, bên ngoài căn phòng của Triệu phu nhân. Hai người liền ẩn thân ở phía sau điện thờ cúng tượng phật.