1
“Nhạn, ta còn muốn!” Bạch Lạc Tuyết đưa tay giữ cổ nam nhân, liếm liếm môi hắn, chưa thỏa mãn dục vọng mà nói.
“Cái tên Tiểu yêu tinh này, ngươi còn muốn ép khô ta à!” Tập Phi Nhạn dẫn lưỡi Lạc Tuyết Đinh Hương quấn vào trong miệng, tinh tế nhấm nháp.
2
Đối với nữ nhân thì do dự, riêng đối với nam nhân thì như lang như hổ. Đó là tình trạng hiện giờ của Bạch Lạc Tuyết.
Nhìn một dàn mỹ nữ và cái người đứng trước kia, đầu hắn lại nhức nhói vô cùng! Đặc biệt là cái người đang đứng sau màn che —— cái người mà hắn gọi là Mẫu Hậu.
3 Thái hậu từ sớm đã đến gọi Bạch Lạc Tuyết nhanh chân đi chỉnh sửa y phục, điều đó khiến hắn càng thêm hoảng sợ. Hắn vội vàng nhào người tới bàn trang điểm, đánh một lớp phấn dày đặc lên cơ thể, nhằm che khuất những dấu đỏ kinh người đêm qua.
4
“Lạc Tuyết, thoải mái không?” Sau đợt cảm xúc mãnh liệt, Tập Nhạn Phi hỏi.
Hai mắt Bạch Lạc Tuyết mông lung đẫm lệ, lưng hắn đã đau mà lại bị Tập Nhạn Phi hôn kịch liệt, hắn chỉ có thể nói: “Phi Nhạn, tại sao ngươi lại trở về nơi này? Còn nữa, ngươi làm sao gặp được ta…?”
Tập Nhạn Phi bỗng ôm chặt lấy Bạch Lạc Tuyết, tay không tự chủ mà sờ soạn hắn.
5
Hôm nay, Bạch Lạc Tuyết bị Mẫu Hậu cho gọi vào Tê Phượng Điện, oán trách không ngừng cả một chầu.
Tập Phi Nhạn nhìn bộ dạng mặt mày ủ rũ sau khi trở về của hắn, quan tâm nói: “Lạc tuyết, sao vậy? Vẻ mặt ngươi cứ ưu sầu.