1 Lưu Kỳ Dung- Lý Nhược Lan ( hiện đại - cổ trang )- 26 tuổi chủ cửa hàng thời trang nổi tiếng. Thời cổ là tiểu thư Nhược Lan của họ Lý. Tốt bụng, trung tình.
2 Buổi sáng đẹp trời, Kỳ Dung như thường lệ vẫn chạy bộ quanh công viên rồi đến cửa hàng. Đến nơi cô đã thấy ngay Lâm Thiên Ức chờ ở đó. Kỳ Dung sực nhớ lời hứa hôm trước rằng sẽ dành cả buổi sáng để chọn đồ với Thiên Ức.
3 Trong giấc ngủ kỳ lạ, Dung bị cuốn vào vòng xoáy vô tận của thời gian. Cô đi mãi, đi mãi, một quãng đường rất xa để rồi rơi vào một khu vườn thơ mộng.
4 Sáng ra, Nhược Lan cùng muội muội dậy sớm đi chơi. Nhược Lan hỏi: - Này nhóc, gọi tỷ dậy sớm để đi đây vậy.
- Đến nhà Bội San tỷ.
- Cô ấy ở đâu?
- Tỷ ấy có phủ riêng ở gần hồ nước Sùng Nghiêm.
5 Một tháng sau, Nhược Lan đã quen dần với cuộc sống mới. Sáng hôm đó, đang ngồi thẫn thờ trước cửa sổ thì Nhược Hoa hổn hển chạy vào: -Tỷ tỷ, mau thay đồ, thái tử đến!
Nhược Lan sửng sốt:
-Thái tử mà cũng tới đây sao?
-Cứ hằng năm, vào mùa xuân, thái tử lại đến thăm một số họ lớn.
6 Mấy hôm sau, thái tử đến phủ Lý thường xuyên hơn. Chẳng biết có đúng như Nhược Hoa nói không nhưng câu đầu tiên của thái tử bao giờ cũng là:"Nhược Lan cô nương".
7 Bóng người tiến lại gần, Nhược Lan dần nhận ra là vị tướng quân hôm trước. Anh ta đi đến gần nàng, ngạc nhiên khi thấy Nhược Lan mặc đồ tân nương ngồi bên hồ nước trong vườn thượng uyển.
8 Gần sáng, Nhược Lan về đông cung. Trong đầu nàng vẫn phảng phất bóng hình Thái Nhãn Hoàng. Sao bên cạnh anh ta nàng lại cảm thấy ấm áp đến thế? Sao anh ta tiếp xúc với nàng không nhiều mà lại dám nói ra tâm sự của mình.
9 Trong vườn, ngồi bên bờ hồ rộng mênh mông, Nhược Lan nghĩ về cha, mẹ và muội muội. Nàng nhớ họ nhưng những bức tường lạnh lùng kia, những tên lính gác vô tâm kia đã trói chân nàng lại.
10 Nhờ những câu chuyện với Thái Nhãn Hoàng mà Nhược Lan có thói quen ra vườn thượng uyển lúc chiều tà và lần nào cũng gặp anh ta. Không hiểu anh ta bị khùng, điên hay ngốc hay cố tình trêu mà câu đầu tiên khi gặp bao giờ cũng là:"Chào tiểu thư mít ướt.
11 Thái tử lại cưới vợ. Trong cung đông nghịt người, rải đầy hoa đỏ. Các cung phi ăn mặc quần áo hoa lệ, chỉ trừ Nhược Lan. Hôm nay nàng phải ăn mặc như 1 tỳ nữ giáo phường.
12 Nghe xong,Nhược Lan nấc lên vì cảm động. Thái Nhãn Hoàng nhẹ nhàng kéo nàng sát vào người anh, từ từ đặt lên trán nàng nụ hôn ấm áp. Anh suy nghĩ bâng quơ, không hề nghĩ rằng đó là tình yêu.
13 Triều Đình Vua Trần Thiên Tuyên ngày 6-4-1307 Buổi thiết triều hôm nay, quan quân chật kín thềm rồng. Quan quân cầm hốt bạc xếp thành 2 hàng ngay ngắn.
14 Mấy ngày sau, cáo thị tuyển quân dán khắp kinh thành. Nhược Lan dạo trên phố. Nàng cũng chen chân vào đọc. Xem xong, nàng càng buồn hơn. Nàng nhớ về những ngày nàng và Thái Nhãn Hoàng bên nhau rồi nàng nghĩ về mai sau, Thái Nhãn Hoàng ra đi, không có ai ở bên.
15 Mấy ngày cuối cùng, Nhược Lan chẳng thiết gì nữa. Nàng cũng quên mất cái thói quen đứng ở bờ hồ chờ người nàng vô tình đem lòng yêu. Nàng quên đi tất cả và tất cả cũng quên nàng.
16 Nhược Lan thở dài quay lại cửa phủ. Cái cửa này quen quá, đã bao nhiêu ngày nàng không nhìn thấy nó Nàng từ từ bước vào. Nàng nhớ rằng lúc ở trong cung, nàng vô cùng mong được trở về đây dù chỉ 1 lần để thấy cái ao mà tỷ muội nàng nuôi cá, những gốc cây mỗi ngày phụ thân vun trồng.
17 Khi Nhược Hoa thấy tờ giấy thì Nhược Lan đã đi xa. Nhược Lan hy vọng rằng sẽ không ai nghi ngờ chuyện nàng tìm đến cái chết Ngồi trong vòng tay Thái Nhãn Hoàng, vòng tay ấy thật ấm áp, thật rộng lớn bao la mà giờ đây nàng mới thấu hết.
18 Cú ngã làm Nhược Lan đau đớn. Nhưng Chu đại nhân đã dặn nàng phải về sớm. Nàng đứng dậy, khó nhọc lết đến quán trọ. Nàng bước vào, cả quán trọ ồ lên kinh ngạc.
19 Sáng hôm sau, Nhược Lan dậy muộn. Suy nghĩ cả 1 đêm làm nàng quá mệt mỏi. Khi Chu Ngọc gọi dậy, nàng vội vàng ra chào Chu đại nhân. -Đứng dậy đi. Ngọc nhi, đưa Lý tiểu thư vào thay đồ chải tóc tử tế.
20 Tên pháp sư gà mờ nói vậy, cả hội tế ai cũng tin. Mấy tên thái giám, thầy cúng thu dọn đồ lễ. Quân tướng cũng quay ngựa ra về. Nhưng cũng nhờ sự giả dối đó mà Dương Dũng có thể thở phào.