1 Tình yêu thường bắt đầu bằng ánh mắt biết nói và kết thúc bằng ánh mắt muốn nói nhưng không thể.
Yêu.
Tưởng chừng như rất dễ.
Chỉ cần ở bên người ấy, yêu thật nhiều, cùng người ấy trải qua tất cả sóng gió đau khổ.
2 Lúc đó mẹ cô đã khóc như mưa. Bà chỉ tay vào mặt mắng cô là đứa xui xẻo, chỉ biết mang đến bất hạnh cho người khác.
Diệp Điền cầu xin mẹ cho vào thăm anh, nhưng bà nhất quyết không cho, còn bỏ cô đói hai ngày nhốt trong phòng.
3 Bốn năm đó, Diệp Hưng vài lần trở về thăm cô, thăm ba.
"Điền, em theo anh lên thành phố T đi!"
"Em đi theo sẽ làm phiền anh!"
" Bao nhiêu năm nay em đeo theo anh chẳng lẽ không phiền, phiền thêm một chút cũng không sao.
4 Tối đó, khi Diệp Điền tỉnh lại lần nữa đã là giữa khuya. Cô vẫn nằm ngủ trong lòng Diệp Trung từ lúc chiều.
Cô ngước mắt nhìn gương mặt anh, tay đưa lên sờ vào hai hàng chân mày đang nhíu lại.
5 Cho đến bây giờ, cô vẫn đau rát bên má phải. Đau từ trong tim lan ra khắp cơ thể. Từ đau chuyển thành hận, hận Diệp Trung tận xương tủy.
Cô không còn tha thiết gì việc học nữa, dù lúc trước là mơ ước.
6 Khi Diệp Điền về nhà, trời cũng đã chập tối.
Hôm nay cô có buổi dạy đàn cho một cô bé tiểu học. Tiền kiếm được không nhiều lắm, nhưng cô không thích xòe tay xin tiền anh hai.
7 Buổi chiều.
Diệp Điền tạt ra cửa hàng bánh ngọt mua một cái bánh kem. Chuyện là Ly Nhi rất thích ăn, với lại cô đang dự định đi thăm con bé.
Nhân viên bán hàng là một cô gái trẻ, gương mặt hồng hào tươi tắn.
8 "Tâm Như, cảm ơn em đã đưa Điền đến bệnh viện!"
"Không có gì đâu! Ai gặp phải chuyện này cũng làm như vậy thôi!"
"Ừzm. . . em. . . dạo này có khỏe không?"
"Rất tốt! Ít ra không bận tâm đến ai!"
Nhận ra ý châm chọc trong lời nói Tâm Như, Diệp Hưng không nói thêm gì nữa.
9 "Tao phải nghĩ đến chuyện mày chẳng tốt lành gì! Mày chẳng qua chỉ là con riêng. . . "
Diệp Hưng chưa kịp nói hết thì đèn cấp cứu tắt ngúm, ca cấp cứu đã xong.
10 Diệp Điền chia tay Lâm Hàn, sau đó vào trong nhà.
"Anh ba?"
Diệp Trung ngồi trên ghế sofa, nét mặt lộ ra ý cười. Diệp Hưng ngồi đối diện, trái lại vẻ mặt trông rất khó coi.
11 Không bao lâu nữa là đến kì thi học kì hai. Trong khi Diệp Điền cố ép bản thân mình học, học và học, thì người thầy đáng mến của cô lại thật vất vả. Mỗi ngày sau khi cơm tối, thầy Danh lại soạn bài tập ôn tập cho Diệp Điền.
12 Mớp chớp mắt mà hai tuần đã trôi qua.
Diệp Điền vừa thi học kì hai xong. Cầm kết quả thi trong tay, mặt Diệp Điền một đống.
Cả hai tuần vất vả ôn tập.
13 Diệp Hưng đi Autralia hai tháng cũng trở về. Hiện tại còn cách một tuần nữa là Diệp Điền thi đại học. Mỗi ngày, cô đều đến hội trường lớn để tập đàn, mỗi lần như vậy đều có Lâm Hàn ngồi chò hỏ kế bên.
14 Diệp Điền ở nhà buồn thật là buồn. Từ khi thi tốt nghiệp xong, cô vẫn luôn ru rú ở trong nhà, chán đến mức mốc meo. Lâm Hàn từng gọi điện thông báo cho cô là cậu ta đã đậu đại học Nông Lâm rồi, bảo cô chờ xem cậu ta tốt nghiệp xong về làm nông dân hiền.
15 Rốt cuộc trời mưa nên cả đêm Diệp Hưng ở lại bệnh viện.
Buổi sáng hôm sau, Diệp Điền bưng một chén cháo vào trong phòng Diệp Trung, nhưng trong phòng trống trơn.
16 Diệp Điền vừa đi vừa mở điện thoại, gọi cho Diệp Trung.
Diệp Trung đang lái xe, chuông điện thoại vang lên. Hình Diệp Điền nổi lên trên màn hình. Đó là tấm hình lúc cô đang ngồi đàn trong hội trường lớn, anh lén chụp lại.
17 Diệp Điền qua một lúc cũng cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới, sau đó ngủ thiếp đi.
Sáng sớm, cô giật mình tỉnh lại. Cảm thấy có cánh tay ai đó ôm lấy eo cô thật chặt.
18 "Anh có chuyện gì?". Cô hỏi. Hiện tại cô không có thời gian để ngồi nói chuyện phiếm với Lê Khắc Duy. Hôm nay cô sẽ đi chợ mua rau cải về nấu cơm trưa cho Diệp Hưng và Diệp Trung.
19 "Anh. . . có từng. . . yêu em lần nào chưa?". Cô muốn biết. . . để có lí do từ bỏ.
"Chưa".
Đôi tay Diệp Điền buông lỏng. Cô giờ như quả bóng bị xì hơi, tất cả tình yêu của cô, tan như bọt biển.
20 Sau khi ăn xong, Diệp Điền phải chạy đến quán bar làm việc.
Lâm Hàn vừa ra thủ đô, vẫn còn nhiều thứ lạ chưa được khai sáng, nên đòi đi theo cô. Diệp Điền thừa biết, cậu ta vốn dĩ không phải muốn đi theo chơi, mà là sợ cô gặp chuyện trong chốn trụy lạc hào nhoáng đó.