1 - Dương Tịnh, làm bạn gái tôi đi, tôi sẽ cho cô chà toa lét nhà tôi hàng ngày! - 1 bó bông chìa trước mặt cô gái
- Cầm bó hoa này và đi chết đi =_=
Cô nàng hất bó bông vào mặt anh chàng đẹp trai kia, rồi lửng thửng bước đi.
2 - Cháu yêu dấu à.
Giọng ông nội của Triệu Tôn vang lên, chuẩn bị ve vuốt lỗ tai của những gã có tinh thần rắn như thép. Anh chễm chệ trên ghế, và hai vai như đang cố gắng chống chấn động bầu trời, anh mím môi, toát mồ hôi hột.
3 "Ye ye ye, ầu rai rai rai" chuông điện thoại reo lên vào sáng sớm đẹp trời, đến nỗi những chú chim phải té ngửa từ cành cây té xuống, sùi bọt mép.
- A lô, ai đấy? - cái giọng ngái ngủ khò khò còn đang lầm lì phía trên chiếc giường êm.
4 - Sao mớ hoa này làm tôi chói mắt thế? Vứt đi, mua cho tôi dây chuyền bằng kim cương! - Dương Tịnh nói.
- Nước miếng của cô làm nhơ bó bông bây giờ, con bún thiêu.
5 Cơn mưa vẫn tầm tã, chảy trên những tia nắng, mang lại cảm giác ấm áp cho người nhìn. Nó bay lượn trên những phiến lá nho nhỏ, nó đủ ướt để người ta thấy lạnh.
6 "Cạch" Triệu Tôn đưa nàng vào trong xe, vội với tay tắt điều hòa. Dương Tịnh nhăn mặt, lắc đầu không chịu. Anh véo mũi cô, hệt 2 người đang yêu nhau, mắng mỏ:
- Cứng đầu, đang bị bệnh còn muốn sang chảnh? Cô ngồi yên đấy cho tôi, có gì sai tôi, đừng có mà táy máy! Bệnh lây sang tôi bây giờ!
Ngữ điệu thì mắng, mà mắng yêu.
7 Triệu Tôn được Can Tuấn đưa về biệt thự, mệt mỏi bước vào nhà hệt tòa thành của mình. Lập tức cửa mở ra, cùng hàng chục người hầu cung kính xếp hàng mừng anh trở về, họ vận đồ hầu trông rất nghiêm chỉnh, tất cả đồng thanh bảo:
- Mừng Thiếu gia về nhà! - không thể không nghĩ anh chàng này được mọi người kính trọng đến nhường nào.
8 Sáng sớm đẹp trời, khoảng 7h30 sáng.
- Lập tức xử lý tài liệu này cho tôi, còn nữa, làm nốt cho tôi bản hợp đồng với công ty An Lạp.
- Vâng thưa Tổng giám đốc! - trợ lý bận túi bụi, vội vã nhận 1 mớ công việc khi vừa đi nói chuyện với khách hàng xong.
9 - Tổng Giám đốc, có vị tiên sinh muốn gặp ngài. . . - Thư ký đang làm hối hả chạy vào, không khó để nhận ra "tiên sinh" kia quyền uy như thế nào.
- Cho vào.
10 - Tịnh, không phải quen với Triệu Tôn quá nhàm chán sao? Yêu tôi đi.
- Vậy sao?
- Tất nhiên. Tôi gia thế lớn hơn gia tộc họ Dĩ, tuyệt đối không thất đức, tuyệt đối không trăng hoa và tuyệt đối không phá gia chi tử.
11 - Dương Tịnh à, tôi thật lòng xin lỗi mà, Dương Tịnh! Dương Tịnh à!! - Triệu Tôn lấy xe chạy theo đuôi Dương Tịnh, bất chấp con mắt nhìn của người ngoài như thế nào.
12 Lần đầu tiên Triệu Tôn gặp Dương Tịnh, không phải ở 1 bữa tiệc, không phải ở 1 căn phòng, không phải cẩu huyết giống như mấy truyện ngôn tình thêm thắt lãng mạng.
13 - A lô. . . - Dương Tịnh đang nằm ngủ say sưa vào buổi tối đầy gió và trăng thì điện thoại gọi tới, cô đã lơ nó 3 cuộc thì đến cuộc thứ 4 không chịu nổi nữa mà bắt máy.
14 "Tôn, tôi cũng. . . ưm. . . tôi yêu anh. "
"Tôn, tôi cũng. . . ưm. . . tôi yêu anh. "
"Tôn, tôi cũng. . . ưm. . . tôi yêu anh. "
- Hahaha. . .
15 Một thanh niên nào đấy đang ngồi thẩn thơ vì cái cuộn ghi âm, mặt hết sức phiêu, tới đỗi Can Tuấn phải gọi Thủy An tới xem xem tên ngốc đó có bị bệnh gì không.
16 - Cô căn bản không đấu lại tôi.
_______
Chương này, 1 con mắm bánh bèo tiểu tam tên Na Não Não xuất hiện, là đại diện cho cả 1 club hâm mộ Triệu Tôn tìm đến cửa nhà Dương Tịnh hô to khẩu hiệu: "Dĩ Triệu Tôn là tượng đài vinh quang, được ngắm chứ không được dùng!", thậm chí còn dán khắp nhà Dương Tịnh.
17 - Dương Tịnh, tôi, thật lòng yêu em.
_________
Cuộc họp báo ngày 5 tháng 10 mở ra, trong sự chung vui của các cánh nhà báo, sự có mặt của 2 bên gia đình là Dương Tịnh - bị ép đi và Triệu Tôn - người ép đi, trong đó có mẹ Dương Tịnh, ông nội Dĩ.
18 Ngày anh nhập viện, em theo.
Ừ, ngày Triệu Tôn 1 cục vì bị tát đến bất tỉnh nhân sự, Dương Tịnh vì thấy có lỗi (?) nên đi theo chăm sóc. Chỉ là chưa tới 1 ngày thì Triệu Tôn đã tỉnh dậy.
19 Để tôi kể mọi người nghe, có 1 chuyện thú vị như thế này đây.
Một ngày đẹp trời nọ, sau khi 2 người kết hôn, Dương Tịnh may rủi thế nào, đi mua que thử thai, thử xem mình có thai hay không.