1
Diệp Ân Linh - 25 tuổi - 1m64
Sát thủ số một của thế giới, được Nam Ân thủ lĩnh ban nhóm sát thủ FD nhận làm con nuôi năm 6 tuổi và được đào tạo khắc nhiệt, cô là một sát thủ máu lạnh, ngay cả cha nuôi cô cũng phải nể vài ba phần.
2 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi sáng, ánh nắng chiếu thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Ân Linh làm đôi con ngơi khẽ rung động chớm mở, bàn tay nhỏ nhắn rút ra từ chiếc chăn ấm áp, sờ soạn trên mặt bàn nhỏ cạnh đầu giường
""ưm.
3 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
""Nhược Linh, nhanh xuống ăn cơm rồi còn đi làm"" tiếng vọng từ bên ngoài cửa vào làm cô sực tỉnh, bất quá bây giờ cô đã là Lâm Nhược Linh nên phải sống theo cách của thân chủ, nếu không cô đã ở nhà từ lâu rồi, cần gì phải đi làm.
4
Không khí trầm lặng kéo dài suốt quãng đường, cô ngồi coi lại tài liệu chuẩn bị cho cuộc họp, Trần Vũ thì chăm chú lái xe, thỉnh thoảng anh quay sang hỏi cô một vài việc, cô thì thuận miệng đáp lại cho đến khi xe dừng trước cửa công ty
""Em đi đây, tạm biệt"" cô bước xuống xe, quay lại nhìn anh lên tiếng
""Ân, tạm biệt""
Sau đó, Trần Vũ lái xe đi còn cô thì bước vào công ty, với độ nhanh nhạy của một sát thủ, cô rất nhanh tìm được phòng làm việc.
5 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đang ngồi trong phòng làm việc thì bỗng điện thoại cô vang lên thuận tay lấy điện thoại bấm nút trả lời""alo""
Bên kia vọng lên tiếng phụ nữ""Nhược Linh rảnh không tối nay đi bar đi""
Nếu cô nhớ không lầm thì đây là Mai Linh, tiểu thư nhà họ Lục, bạn thân của nữ phụ.
6 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau ngày hôm đó, Lâm Ân Thiên cũng không gọi cho cô nữa, đúng như dự đoán của cô, sáng hôm sau, Diệp Vũ Hi tới công ty làm việc.
7 Không khí buổi tiệc rất náo nhiệt làm Lâm Nhược Linh có chút không thoải mái, cô quyết định ra ngoài đi dạo một chút. Đang ngồi trên chiếc xích đu đung đưa, bỗng phía sau cô vang lên tiếng nói""Xin lỗi, tôi có thể ngồi cùng cô được không"", cô theo bản năng quay đầu lại, bây giờ trước mắt cô là một người đàn ông trạc tuổi Trần Vũ, anh ta bận một bộ vest màu trắng, nếu nói Trần Vũ mang nét yêu nghiệt, tà mị thì người này lại trái ngược hoàn toàn, anh ta trông rất nho nhã, thanh lịch.
8
""Cha"" Lâm Nhược Linh lên tiếng, tính đi tính lại vẫn không nghĩ đến sự xuất hiện của Lâm Ân Thiên, nhưng cô cũng không phải không nghe thấy, lúc nãy, Lâm Ngân Ngân nói như vậy là có ý gì?
""Cha, con lúc nãy là vì nhất thời hồ đồ, cha biết đó khi chị còn ở nhà dù cho chị cho mắng nhiếc hay đánh đuổi con con cũng không dám lên tiếng nhưng vừa này là vì con gái nhất thời kích động với lại Ngân Ngân thấy hơi mệt nên Ngân Ngân mới nói vậy, cha là con không tốt, con không nên.
9
"Cốc, cốc, cốc"" ngoài cửa vang lên tiếng gõ
""Vào đi""Lâm Nhược Linh lên tiếng
Từ bên ngoài, Diệp Vũ Hi bước vào, khuôn mặt mang theo vài tia hả hê nói""Cô gọi tôi có chuyện gì?""
Lâm Nhược Linh hai tay khép chặt đặt trên bàn""Có quà cho cô thôi"", đôi tay cô buông lỏng đặt trên bàn phím máy tính nhấn phím Enter, từ trong máy, đoạn nói chuyện vừa nãy được tua lại, mà giọng nói đó không ai khác chính là Diệp vũ Hi với Lâm Ngân Ngân, đoạn hội thoại vừa kết thúc, khuôn mặt Diệp Vũ Hi đã trắng bệch ra, miệng lẩm bẩm điều gì.
10 Chiếc Ferrari 812 Superfast màu đỏ phóng nhanh vào cửa Lâm gia, bước xuống xe, thiếu nữ đầu tóc rối bời, quần áo xộc xệt trông thật chật vật. Từ trên lầu vang lên tiếng"" tít, tít, tít"" của máy đo nhịp tim hòa với không gian tĩnh lặng của căn nhà làm cô không khỏi lo sợ.
11
Bầu trời dần đóng lại, bóng tối như nuốt trọn tất cả mọi thứ nó đi qua, nhưng qua ô cửa sổ nhỏ vẫn có thể nghe được tiếng cười đùa vui vẻ, không khí ấm áp lan tỏa cả Lâm gia
""Linh nhi, con khi nào lại biết nấu ăn""Lâm gia gia nở nụ cười hiền hòa nhìn Lâm Nhược Linh
""Con chỉ rảnh rỗi nên học một chút thôi, ông thấy thế nào""Lâm Nhược Linh vui vẻ đáp lại
""Rất ngon, Vũ con ăn cái này""Lâm gia gia vừa nói vừa gắp đồ ăn cho Trần Vũ
""Ông à, lúc nãy con còn lo lắng không biết có về nổi tới nhà không, hay vừa ăn xong đã ở bệnh viện a~.
12
""Lâm tiểu thư""
Tiếng gọi của cô phục vụ kéo Lâm Nhược Linh quay về hiện thực, dùng tay lau khô nước mắt, cô gật nhẹ đầu""Ân""
""Quá tốt rồi, năm ấy Phong quản lý không nói lời nào liền ra đi, tôi lại một mình tiếp quản cửa hàng này bao lâu, nay lại có thể giao nó cho tiểu thư rồi"" cô phục vụ vui vẻ đặt tay lên vai cô
""Không, cửa hàng này từ khi mẹ mất đã là của cô rồi, nếu như không phải cô một mình chống đỡ, hẳn là bây giờ nó đã đóng cửa rồi""Lâm Nhược Linh từ tốn lên tiếng, thật ra cũng là phải lý thôi, nếu không phải có cô ấy, bây giờ hẳn là cô cũng không biết được mẹ cô đã để lại di vật cho cô nữa chứ!
""Tôi.
13 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Nhược Linh cùng Lâm Ngân Ngân đồng thời lên tiếng làm cô phục vụ không khỏi bối rối
""Xin lỗi nhưng.
14 Bây giờ đã là 24h vậy mà trong căn phòng ngủ của ai đó vẫn còn phản phất ánh sáng của chiếc đèn điện từ ô cửa sổ. Nằm ườn trên giường lười biếng lướt điện thoại trong tay, Lâm Nhược Linh trằn trọc lăn qua lăn lại làm chiếc chăn cuốn trọn cả thân hình nhỏ nhắn của cô như con mèo nghịch ngợm, hiện tại tâm trạng cô rất hỗn độn suy nghĩ về chuyện khi chiều.
15 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau 30 phút cuối cùng Lâm Nhược Linh cũng chọn được một bộ váy thích hợp, bởi do thân chủ lúc trước là diện phong cách gợi cảm nên trong tủ đồ của cô đa phần là quần áo cắt xẻ táo bạo, tìm mãi cô mới chọn được một chiếc váy chữ A với màu trắng tinh khuyết vừa ý, tuy nhìn đơn giản nhưng lại thanh lịch cũng không kém gợi cảm, đây là chiếc váy đơn giản nhất trong cả một tủ đồ của thân chủ a~, cô từ khi đến đây luôn diện đồ công sở để đi làm lại không nhìn tới đống đồ kia, nay lại.
16
Vừa thấy cô, Vân lão phu nhân liền bước nhanh về phía cô lên tiếng hỏi ""Con là Linh nhi""
""Dạ""Lâm Nhược Linh lễ phép đáp lại
Vân lão phu nhân lập tức ôm chầm lấy cô thì thào""Tốt, rất tốt, Lâm lão vậy mà lại nuôi dưỡng con lớn như vậy, con thật đáng thương, mẹ lại mất sớm, cha thì.
17
""Cô là?""Thấy không khí có chút ngợp ngạt, Vân lão phu nhân dịu dàng lên tiếng
""Cháu là Lâm Ngân Ngân""
Hôm nay, Lâm Ngân Ngân cũng là nghe lời Lâm Ân Thiên tới đây để lấy lòng Vân Ánh Hiên, nếu được thì dự án sắp tới của Lâm thị cũng không cần mất nhiều không sức nữa a~.
18 Lâm Nhược Linh một bên nở nụ cười nhẹ, cô đã từng nghe nói Vân lão phu nhân rất thích sưu tầm rượu nhưng khi cô thấy bà ấy, cô liền thay đổi nhận định của mình, bà ấy trông vẻ rất mệt mỏi, tuy rằng đã cố che dấu với bên trong chiếc khoác kín nhưng cánh tay vẫn lộ ra màu vàng hơn so với bình thường, đây là triệu chứng của bệnh viêm gan.
19
""Thôi được rồi, Linh nhi con đi dạo với Vũ đi, ta hơi mệt, ta về phòng nghỉ ngơi trước""Vân lão phu nhân nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lâm Nhược Linh nói, lời của bà cũng thành công cắt đứt quãng không khí ngột ngạt này trở lại bình thường
""Vâng""Lâm Nhược Linh nở nụ cười.
20
""Nhược Linh, chẳng lẽ em đã có người mình thích""Thấy lâu như vậy mà Lâm Nhược Linh vẫn chưa lên tiếng, Hàn Trần Hạo sốt ruột hỏi, câu hỏi này lại làm Lâm Nhược Linh chợt nhớ tới Trần Vũ, cô lại nghĩ linh tinh gì vậy chứ?
""Hàn thiếu, anh nói anh thích tôi vậy cũng nên cho tôi thấy anh thích tôi như thế nào?""Lâm Nhược Linh nhẹ nhàng nói, cô lại là hoa mà anh ta muốn hái là hái sao, lại dám xem cô như những bông hoa kia, chết tiệc!
""Em muốn anh thể hiện như thế nào?""Hàn Trần Hạo hỏi, cô diễn nãy giờ cũng chỉ là đợi câu hỏi này!
""Tôi muốn anh cho mọi người biết anh thích tôi như thế nào?""
""Chuyện này.