1 Tôi nhìn về phía người đàn ông đang nắm lấy tay tôi hiện tại. Anh đang đeo vào tay tôi chiếc nhẫn lấp lánh, anh quỳ dưới chân tôi, đôi môi nhẹ nhàng, ánh mắt ấm áp thổ lộ: “Em làm vợ anh nhé.
2 Tuổi trẻ của tôi rất hiếu thắng, hệt như một con ngựa non háu đá nhưng tôi không phủ nhận nó thật nhiệt huyết và đáng nhớ. Tôi không suy nghĩ nhiều như hiện tại, tôi chỉ nghĩ đến thứ tôi muốn và tôi nhất định phải có được nó.
3 Nụ hôn đầu đời ư, tôi chính là bị cướp mà không hề hay biết. Lúc đó tôi rõ ràng cảm nhận rất rõ ràng, nhưng tôi lại mơ hồ nghĩ nó là một giấc mơ ngọt ngào.
4 Tình cảm của tuổi học trò, đơn giản, không tính toán, không sâu xa mà chứa nhiều cảm xúc. Tôi tự nhận mình là một cô gái chung tình, và chính sự chung tình đó đã khiến tôi dằn vặt bản thân, tự tôi làm tổn thương trái tim mình.
5 Điều tổn thương trong tình đơn phương không phải là bị đối phương từ chối, không phải là nhìn thấy đối phương bên cạnh cô gái khác. Mà là bị chính người mình yêu thích gắn ghép cho người con trai khác, đó có lẽ là câu đáp trả tàn nhẫn nhất.
6 Tôi từng nghĩ, cách tốt nhất để quên một người chính là bắt bản thân yêu người khác. Lí trí có thể điều khiển, con tim thì không thể và tôi đã tự lạc vào mê cung tôi tự tạo.
7
Tình yêu của ai cũng vậy, một người đồng tính họ cũng có quyền chiến đấu để có được người mà họ yêu cuồng nhiệt. Ngày đó tôi luôn nghĩ rằng tôi là kẻ đáng thương nhất thế gian này, nhưng thật ra cậu ấy mới chính là người thật đáng thương… Vì Tuấn Tú lại yêu một người, không giống cậu ấy.
8 Tôi nhìn người đàn ông vừa cầu hôn tôi. Chiếc nhẫn đã được đeo vào ngón áp út lấp lánh, tôi lau giọt nước mắt trên khoé mắt. Bàn tay rời khỏi lòng tay anh, chiếc nhẫn được tháo ra một cách nhẹ nhàng, tôi đặt nó vào tay anh nói thật rõ ràng: “Xin lỗi, anh không phải là lựa chọn của em.
9 “Tại sao, không phải em yêu anh sao?” - Anh có vẻ ngạc nhiên, kéo bàn tay tôi lại khi tôi quay đầu bước đi
Tôi không quay đầu nhìn anh, bàn tay tôi bị anh siết chặt.
10 Sự dày vò trong tâm trí, từng mảng kí ức ngọt ngào giữa tôi và anh lần lượt đan xen vào trong từng suy nghĩ. Tôi bước đi từng bước nặng nề, cho đến khi tôi dừng lại.
11 Tôi có một kinh nghiệm sống khá thú vị. Một khi bị ép vào đường cùng, hãy tỏ ra đáng thương với kẻ ngu và cố gắng cắn xé với kẻ thủ đoạn. Một sống một chết với kẻ địch, nhưng hãy nhớ… dù có chết, tôi cũng sẽ khiến đối thủ sống không bằng chết.
12 Đó là những tháng ngày khá tồi tệ và u ám, kể từ ngày tôi từ chối anh, đẩy anh ra khỏi cuộc sống tôi bằng những lời nói cay đắng. Tôi không đêm nào ngủ ngon giấc, không lúc nào ngui đi nỗi nhớ về anh.
13 Quá khứ cũng giống như một vết thương trên da thịt. Dù không còn quá đau, vết thương đã lành lặn nhưng vết sẹo luôn ghi dấu, có thể mờ nhạt tuy nhiên không thể tàn phai theo năm tháng.
14 Đôi khi trong cuộc sống, yêu nhau chưa đủ để hai con người có thể sống cùng nhau trọn đời trọn kiếp. Quan trọng không ở chữ duyên, mà chính là chữ nợ.
15 Con người sau khi trải qua nỗi đau tột cùng đến chết đi sống lại, bản thân sẽ tạo ra một bức tường vững chắc để tự vệ. Kể từ ngày anh rời bỏ tôi, trái tim tôi như chết lặng, nước mắt vì rơi quá nhiều cũng đã vơi cạn.
16 Quá khứ như hiện về rõ ràng trước mắt, đoạn đường phía trước nhòa đi theo hai dòng nước mắt. Đã từ rất lâu rồi, tim tôi mới đau như vậy, toàn thân trở nên run rẩy nhưng phải cố gắng bình tĩnh.
17 Tôi im lặng không đáp, anh đã ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Anh vẫy tay gọi phục vụ, gọi một tách cacao nóng. Anh chóng hai tay lên cằm, nháy mắt cười rất tươi, năm đó đên hiện tại cũng đã bảy năm, bảy năm khiến gương mặt kia cũng đôi nét thay đổi
“Em đã biết tên anh rồi, còn tên của em?”
Tôi vẫn không đáp, quay mặt ra phía ngoài đường ngắm nhìn những cơn mưa đang nặng hạt.
18 Anh Nam sau khi kiểm tra xong cho mẹ tôi, ba tôi và các chị cũng bước vào. Hôm nay là cuối tuần nên mọi người lại có mặt đầy đủ. Chị của tôi ai nấy đều đã kết hôn và tôi cũng đã có vài đứa cháu, nhưng tuyệt nhiên có lẽ bọn chúng không hề biết về sự tồn tại của tôi.
19 Tôi đã trải qua bao nhiêu sự đau đớn, nhưng cái ngày mẹ tôi nhắm mắt xuôi tai chính là sự mất mát to lớn. Tôi và các chị đều khóc rất nhiều, con ba tôi… ông ấy lại không hề tỏ ra một chút yếu lòng như chúng tôi.
20 Dù trái đất có ngừng quay, dù hàng vạn con người ngoài kia có thay đổi ra sao, tôi vẫn không thể nào quên được gương mặt đó, nó như khắc ghi vào cái kí ức tồi tệ nhất.