1 Tôi tên Nhi, Lê Ngọc Nhi. Một cái tên cũng khá đẹp đấy chứ nhỉ? Tôi kể ra cũng thích cái tên của mình lắm chứ, tại nó đỡ "dễ thương" hơn cái tên ở nhà của tôi.
2 Tôi cũng chẳng biết mình đã làm gì mà lại chịu được thằng bạn này chứ? Sáng nào nó cũng trèo từ ban công nhà nó sang ban công nhà tôi để gọi tôi dậy đấy.
3 Thật may vì nó còn sót lại tí nhân tính con người, đi nhờ xe thế là đèo tôi. Tôi cũng thương nó lắm chứ nhưng là nó tự nguyện mà, chẳng bắt ép được.
Chẳng ai có thể ngờ được tên ở nhà của nó là Miu đâu, tôi cũng đến quỳ lạy bố nó luôn.
4 Cái Tuệ nhà nó ở gần trường nên không đi học cùng chúng tôi. Mà con này tôi chẳng hiểu sao nhà gần trường mà nó đi học sớm thế,luôn là đứa đến sớm nhất lớp.
5 Kể ra thời gian cũng trôi qua nhanh thật, hôm nay chúng tôi đi thi đại học.
Tôi thi sư phạm còn nó thi vào trường y. Mẹ tôi bảo trường y lấy điểm cao lắm thế là nó bắt đầu miệt mài sách vở, mà thằng này thông minh sẵn rồi đi thi với nó dễ như ăn cháo.
6 Năm thứ hai đại học, tôi và Thế Anh đã có cái bước ngoặt lớn trong cuộc đời.
Tháng năm năm ấy, chúng tôi đi họp lớp cấp ba. Bạn bè mấy năm không gặp, chúng nó ai cũng bận rộn học hành, cả tôi cũng thế.
7 Cả tuần sau đó, tôi không gặp Thế Anh, mà nói đúng hơn là tôi chẳng ra khỏi phòng, trừ việc ăn uống và tắm giặt. Tôi không onl Facebook, không mở nguồn điện thoại, nói chung là chẳng biết gì về bên ngoài cả.
8 Hôm nay rảnh nên ta đăng trước một chap. =)))
Đang lơ mơ ngủ thì tôi phải thức dậy vì thèm ăn thịt chó, cái món mà trước đây tôi chẳng bao giờ ăn. Nhưng cứ nghĩ đến cái mùi là thèm.
9 Thứ bảy tôi có hẹn đi công viên với Thế Anh. Tuần này tôi được nghỉ nên cũng phải ra ngoài cho khuây khỏa đầu óc. Công viên thứ bảy, đông nghịt người, già trẻ gái trai đều có đủ cả.
10 Cuối tháng 6, trời nóng bức, đường phố đông nghịt người. Thế Anh trở tôi về nhà. Ngồi sau lưng nó, tôi thấy bình yên đến lạ, cảm giác như được che chở, thật thích!
Đến nhà tôi, tôi bảo nó về trước, tôi muốn tự nói chuyện với mẹ.
11 Ngày mới lại bắt đầu, một ngày dài và mệt mỏi. . .
Ba tôi về từ đêm hôm qua, và cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa được gặp.
Tôi bước vào phòng bếp, ba đang ngồi đọc báo.
12 Ngày cưới gần đến rồi, vậy nên ai cũng bận rộn. Người lớn lo hết cả nên chúng tôi khá nhàn rỗi. Tối nó hay chở tôi đi ăn, đi chơi này nọ. Từ lúc định ngày cưới tới giờ, nó quan tâm tôi hơn hẳn, chẳng còn cái điệu bộ hềnh hêch chọc tức tôi khi xưa nữa.
13 Tôi và Thế Anh đi phát thiệp mời đám cưới. Chỉ cần phát cho bạn bè thôi, còn những người khác thì ba mẹ tôi đi mời. Tính ra bạn bè tôi và nó cũng chẳng có nhiều lắm nên chỉ cần một buổi chiều là xong.
14 Ngày cưới ngay sau ngày ăn hỏi, cái này là do người lớn thống nhất, chúng tôi cũng chẳng có ý kiến gì. Sáng dậy rất sớm, mặc cho người ta trang điểm. Buồn ngủ quá thế là ngủ quên tí thì đập đầu xuống đất.
15 Cho phép tao gọi mày là em, Nhi nhé!
******
Gia đình tôi và gia đình em quen nhau từ khi chúng tôi còn trong bụng mẹ. Tôi thích em, ngay từ thuở cởi chuồng tắm mưa, từ lúc hai đứa vẫn còn sưng là tớ - cậu.
16 Tôi tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao. Nhìn đồng hồ giật nảy mình. 8 giờ sáng. Nhìn sang bên cạnh Thế Anh đã không còn. Con dâu mới ngày đầu đã dậy muộn như thế này còn ra thể thống gì nữa.
17 Chiều chiều nó về sớm, rủ tôi đi chợ cùng. Lần nào cũng vậy, tại nó đẹp trai nên các bác các cô cứ sởi lời mời nọ mời kia, bỏ mặc tôi luôn. Lúc về, tôi dỗi, không thèm bắt chuyện với nó.
18 Gần đến ngày sinh, tôi hồi hộp ghê lắm. Thỉnh thoảng cuối tuần Thế Anh hay chở tôi đi mua quần áo cho em bé, vui không tả được. Hai đứa đều là con gái, dĩ nhiên ba nó vui nhất, cái gì cũng mua màu hồng.
19 Sau một tuần thì tôi được xuất viện về nhà.
. . .
" Mẹ, sao mẹ không cứu con? "
" Mẹ, con lạnh, con sợ lắm! "
" Con chết uan uổng quá. "
" Mẹ ơi, mẹ ơi, con phải đi rồi, tạm biệt mẹ.
20 Hà Anh, con lại làm hỏng đồ chơi rồi nhét vào tủ quần áo giấu mẹ hả?
Đậu hai mắt long lanh, tỏ vẻ vô tội nhìn tôi.
- Đâu có đâu, con chuột nó tha vào xong đổ tội cho Đậu mà.