1 Trong làn sương mờ , một thân ảnh không rõ là thực hay ảo hiện lên. Dáng người vạm vỡ, cao trên tám thước, chắc hẳn đó là một nam nhân. Nhưng mà dáng vẻ thật đối lập.
2 “Đôi nam nữ” kia vẫn “liếc mắt đưa tình” đã khiến đáy mắt một ai đó bùng nổ mối hận thù. Thần điện Nương nương cắn chặt môi. Bà ta biết lý do vì sao Diêm Vương lại lên Thiên cung.
3 Vườn hoa thoảng hương thơm. Băng Vân tìm một chỗ mát mẻ bèn ngồi xuống. Nàng mỗi khi muốn tĩnh tâm luôn đến nơi này. Đại diêm đế đúng là Đại diêm đế. Sát khí bao bọc, hắc quang áp bức kẻ đối diện.
4 Thiên đình im ắng chợt nổi giông bão khắp một khoảng trời phía Tây. Nơi đó chính là Tiên điện. - Băng Vân, ngươi đã làm cái trò gì hả??????Thần điện Nương nương nghiến răng nghiến lợi rít lên từng tiếng.
5 Hôm nay chính là ngày cuối cùng để từ biệt mọi người. Nàng đến vấn an Ngọc hoàng, Vương mẫu trước, rồi mới thăm sư huynh, sư tỷ cùng Hằng Nga, Thỏ Ngọc.
6 Tiệc cũng tới lúc tàn, người ta dù không muốn cũng phải chấp nhận chia ly. Băng Vân mỉm cười chào họ rồi theo Thiên Lôi ra cổng trời. Quả nhiên chủ nào tớ nấy.
7 Băng Vân nhìn xung quanh. Lạ lẫm!Nhà mà cũng không phải nhà làm bằng thủy tinh trong suốt cao chọc trời. Mấy cục sắt chạy vèo vèo trên đường. Con người nơi này còn ăn mặc như sinh vật lạ.
8 (chap này từ nàng --> cô cho phù hợp với hiện tại)- Cô nương, chúng ta đi ăn ở đâu?- Nhà hàng ạ. - Nhà hàng là cái gì thế?- … Im lìm, bất động. Bà chị này quả nhiên không phải người thường.
9 Con đường dẫn vào biệt thự ngập tràn màu nắng vàng ươm. Bao lâu rồi cô chưa thấy nắng. Tia sáng nhảy nhót trên những chiếc lá xanh, trượt dài trên các bãi cỏ mơn mởn.
10 Băng Vân hôm nay xung phong làm bữa chính. Tĩnh Nhi dặn cô cố gắng hết sức có thể để hoàn thành một bữa ăn ngon nhất. Lý do chính vì hôm nay hai vị thiếu gia đi công tác trở về, cô muốn được ở nơi này tốt nhất để lại ấn tượng với họ một chút.
11 Trưa, nhà chính yên ắng bỗng sôi nổi hẳn lên, nguyên nhân ngoài việc chào mừng hai thiếu gia yêu quý trở về thì còn cái gì nữa. Lâm Kiệt Phong băng lãnh như thường, hắn cao ngạo, tỏ vẻ khó gần, nhưng lại vô cùng thu hút, đặc biệt là khiến các cô hầu nữ chết mê chết mệt.
12 Mọi người làm trong biệt thự đều đối tốt với cô, nhưng cô – người hay hứng thú với trò phân tích suy nghĩ và cảm nhận của người khác nhận ra rằng: Nhĩ Trâm rất không hài lòng với cô.
13 Tĩnh. Cho người chuẩn bị party night chưa?- Tất cả đều ok rồi. - Em đưa cô gái đó đi cùng?- Anh Vũ à, anh quan tâm đến chị ấy rồi sao? Haha, em biết ngay mà.
14 - Chị Băng Vân, mau lại đây em trang điểm cho chị. W ent cứ đợi đấy, em sẽ khiến người ta lác mắt khi thấy chị luôn. Nó nhí nhố lôi Băng Vân ngồi xuống bàn trang điểm, đôi bàn tay thoăn thoắt bôi bôi trát trát lên khuôn mặt cô.
15 - Hiểu Băng. Hiểu Băng. Con gái của tôi. Bà Calvin chạy tới ôm chầm lấy Băng Vân khi cô vừa từ sân khấu vào trong cánh gà. - Bà, bà là ai thế? Cô đẩy người phụ nữ đang khóc lóc ra.
16 Chị Băng Vân, chị về bên đó thật sao? Lâm Tĩnh Nhi níu tay cô, nó đã nghe việc anh trai đồng ý cho chị ấy ở lại, cớ sao bây giờ, quyết định lại là như vậy.
17 Lâm Kiệt Vũ bỏ rèm cửa xuống, chiếc xe màu đen đỗ ở cổng vừa rời đi. Và cô gái đó cũng không còn ở Lâm gia nữa. Trong mắt anh, Băng Vân là một cô gái xinh đẹp và thông minh.
18 Sau hơn hai tuần rời khỏi Lâm gia và ở căn nhà đúng nghĩa với cha mẹ, Băng Vân muốn đi thăm Tĩnh Nhi, hơn nữa muốn gặp hai vị thiếu gia để xác định tình cảm thực.
19 - Vũ. Anh nghĩ lại rồi, anh muốn chú dừng ngay việc lời dụng Băng Vân. - Gì cơ?- Anh không nhắc lại lần hai. - Chuyện của em anh không cần quản. Vũ nhát gừng, anh không muốn bất kì ai can thiệp vào chuyện riêng tư.
20 - Không ngờ hai người cũng có ngày rơi vào tay ta. Bà ta cười, nhấp ly champagne đỏ thưởng thức. Kiệt Phong nhếch mép, trong tay vẫn đang ôm Băng Vân.