1 “Sao cơ? Li hôn?” … “Mà thôi, như vậy cũng tốt. Nhưng Jen đã đồng ý chưa? Với lại, sau này em tính thế nào?” … “Thế à? Về nước!?…Ừ, nhà chị không rộng lắm nhưng thêm một người nữa cũng không thành vấn đề!” … “Vậy còn…người đó, em có định gặp lại không?…Ách, được rồi, không nhắc anh ta nữa…Ừ, tạm biệt, hẹn gặp lại em.
2 _Vâng, tổng giám đốc có gì phân phó? Trịnh Duy thoáng nâng mâu, không dấu vết đánh giá người con gái trước mắt. Tóc búi cao, nét mặt thanh tú không son phấn, bình thản mà đạm mạc.
3 Buổi chiều, phòng kế hoạch đang chuyên tâm làm việc, bỗng một bóng người hớt hải chạy vào. Đúng là Uyển Vy, cấp dưới trực tiếp của Hải Lam. _Mọi người…Giám đốc mới…đến rồi! – Vừa nói vừa thở dốc, nhưng trong giọng nói che giấu không được sự hưng phấn.
4 _Vậy sao? – Anh gần như nghiến răng. Quả nhiên, cô lại đem anh quên không còn một mảnh. Vẫn biết đã qua mười năm, cũng không thể hi vọng quá nhiều, nhưng chẳng phải ngay đầu anh đã nhận ra cô sao, cớ gì cô lại không có chút ấn tượng nào về anh? Hải Lam vẫn đứng một bên, không hiểu tâm tình vị giám đốc mới này vì sao đột nhiên hạ xuống, lại nghĩ là anh ta là người hay thay đổi thất thường.
5 “Lớp phó, cho tớ mượn vở bài tập!” “Bài về nhà sao không tự làm? Cứ thế đến lúc thi thì thế nào?” – Tuy nói vậy nhưng cô vẫn mở cặp lấy vở. – “Không có lần sau đâu đấy.
6 _Trưởng phòng Trương, quản lý Lam đâu? _Cô ấy xin nghỉ, nói là có việc riêng. – Trương Dịch vừa nói vừa cẩn thận quan sát thần sắc Đình Phong, chỉ khi không thấy anh có dấu hiệu tức giận nào thì mới an tâm.
7 _Em…còn yêu người đó không? … _…Đã không còn quan trọng nữa. Nhìn ra được tối tăm trong mắt cô, Hải Lam cũng không nói lại nữa mà chuyển sang chuyện khác.
8 _Em không lạnh à? Mau mặc đồ chỉnh tề vào đi! Tịnh Yên, lúc này vừa mới tắm xong, làn da trắng hồng, trên người chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm. Mái tóc vẫn còn ươn ướt, vài giọt nước chậm rãi chảy xuống vai, trước ngực cô.
9 _Giờ em mới biết có giám đốc mà nhân viên nghỉ còn tự mình đến thăm nha! _Khụ! – Đình Phong tiếp tục ho khan còn Hải Lam thì trừng mắt cô. _Giám đốc, tôi nghĩ anh hẳn là còn rất nhiều việc… Ý tứ đuổi khách rất rõ ràng.
10 _Ha ha ha ha ha… Trịnh Duy ôm bụng, ghé vào trên quầy bar cười nghiêng ngả. Ngồi bên cạnh Đình Phong đã bắt đầu mất kiên nhẫn. _Cười đủ chưa? Nếu đủ rồi thì câm miệng! _ Chư a đủ! Ha ha…Đình Phong, đến cả phụ nữ mà cậu cũng ghen sao? Anh hắc nghiêm mặt nhìn tên bạn thân cười đến không còn hình tượng, thẹn quá thành giận rống lớn.
11 Cô quay mặt sang, biểu tình tuy vẫn lạnh nhạt, nhưng cũng dịu đi không ít. _Không sao, nếu để giám đốc anh ta biết thì không hay. Em cứ làm việc của mình đi.
12 “Nếu không cẩn thận, sẽ bị nhiễm trùng. ” Có lẽ vì cậu ta rất chân thành, có lẽ vì không muốn làm cậu ta khó xử, có lẽ…Tóm lại, cô không nhẫn tâm cự tuyệt ý tốt của cậu ta.
13 _Sao rồi? Lại là ai nữa thế? _Tuyết Băng phòng kế toán. _Cái gì? Hoa khôi phòng kế toán? _Chậc, lực hấp dẫn của giám đốc đúng là không nhỏ nha! _Mọi người đoán thử xem lần này kết quả thế nào… Ngọc Hân còn chưa nói hết, cửa phòng giám đốc đã bật mở.
14 _Là tên chết tiệt nào tung tin? Trái hẳn với vẻ tức giận đến sôi gan của Đình Phong, Trịnh Duy lại thản nhiên như không có gì. _Nghe nói là một nhân viên phòng marketing.
15 Khoảng cách khuôn mặt hai người thật gần, ánh mắt khiêu khích lẫn nhau, không ai chịu nhượng bộ ai. Đúng lúc này, cửa phòng không hề báo trước bật mở.
16 Ách, được rồi, nhưng cái chính là anh lại thích cô. Không có lí do, cũng không thể tự kiềm chế. Thích đến mức chỉ vì một câu nói của cô mà nhớ mãi không quên…Không quên, không phải là không muốn quên, chẳng qua chỉ là không thể quên được mà thôi.
17 _Không cần!!! Đối diện với ánh mắt như muốn xuyên thấu tất cả của anh, cô bối rối chỉ dám nhìn mặt đất. _Để tôi dọn được rồi. Anh không nói gì, cũng không có thêm động tác nào, chỉ lẳng lặng xem cô nhặt mảnh vỡ, quét tước, lau chùi…Chỉ đến khi cô cầm giẻ lau định đi ra ngoài, anh mới vươn tay chặn cửa lại.
18 Không biết qua bao lâu, một tiếng kinh hô chợt đánh thức hai người đang dây dưa. Tần Lan tay cầm nắm cửa, miệng há hốc đến mức có thể nhét vừa cả quả trứng gà.
19 Nói là nói vậy, cô vẫn không chợp mắt nổi, lại không dám trở mình sợ đánh thức Tịnh Yên. Cứ nghĩ đến ngày mai phải đối diện với ánh mắt soi mói của đồng nghiệp trong công ty là đầu cô lại đau.
20 Thật vất vả đợi đến giờ tan tầm, nhưng vừa bước ra khỏi cửa công ty, cô lại có xúc động muốn quay lộn trở lại. Không biết từ bao giờ, Đình Phong đã đứng phía đối diện, lưng tựa vào chiếc Ford màu xanh biển, vóc dáng cao ngất cùng khuôn mặt điển trai thu hút vô số tầm mắt.