61 “Hôm qua cô đi đâu ?” “Không liên quan đến anh !” “Đứng lại! Cô nói mau, gã đó là ai ? “Nhân tình của tôi! Sao hả, thế nào ? Chỉ cho phép anh có bồ, không cho phép tôi có nhân tình ??” “Cô nói cái gì ? Nhắc lại lần nữa thử xem !: “Có gì mà không dám ? Tôi nói…” Ba…mẹ…Hải Lam sẽ ngoan, sẽ không ham chơi….
62 _Chị Lam? Chị Lam! Hải Lam hồi thần, quay sang nhìn Tịnh Yên, nhàn nhạt mỉm cười. _Sao vậy? _Chị nghĩ gì mà như người mất hồn thế? – Nếu cô nhớ không lầm, hôm nay đã là lần thứ mười rồi.
63 Trong ánh mắt thương hại của đồng nghiệp, Bảo An đau khổ vào phòng giám đốc. Không ngoài dự đoán, nửa tiếng sau, cậu ta lại xám xịt chạy ra. _Chết mất thôi, không khéo tôi lên cơn đau tim quá! – Tần Lan ôm ngực rên rỉ.
64 Hà Giang, ngôi làng vốn bình yên êm ả, sáng nay lại chào đón mộtsự xáo trộn nho nhỏ. Chiếc ô tô màu đen vừa vào cổng làng đã mau chóng đưa tớivô số người vây xem.
65 Bất giác Hải Lam rút lui hai bước. Cô không hiểu nổi, rõ ràng làanh sai, sao cô lại phải thấy chột dạ? _Cô ơi… – Có đứa định nắm tay cô, bị anh trừng vội rụt lại.
66 Dạ dày bỗng co thắt lại, bên tai liên tục quanh quẩn câu nói đó. Không, anh không làm phiền cô bao giờ, chỉ có cô hết lần này tới lần khác đẩyanh ra, một lần, lại một lần làm anh tổn thương.
67 _A, cháu tìm được rồi! – Bỗng dưng một thằng nhóc reo lên, nóhào hứng chạy tới chỗ cô khoe công. Hải Lam nhíu mày nhìn chiếc nhẫn, tự nhiêncó cảm giác là lạ.
68 Gần nhất cô nhi viện tựa hồ náo nhiệt hơn hẳn. Mỗi ngày đều có người mang rau quả hoặc thịt cá đến biếu, dẫn tới hậu quả trong bếp hầu như luôn trong tình trạng thừa thức ăn tươi.
69 Cô phì một tiếng bật cười, còn anh không khách khí trực tiếp xách cổ thằng bé lên. _Nhóc con, không phải chú đã nói rồi sao? Cô ấy là của chú rồi. _A a a!!! Cô thấy chưa? Chú ấy bạo lực lắm, cô đừng lấy chú ấy nữa! _Câm miệng! Muốn biết thế nào là bạo lực chân chính không? _A ui! Chú là đồ dạ xoa! _Nhóc con miệng còn hơi sữa! _Chú mới uống sữa ý! Cháu cai sữa từ mười năm trước rồi! _#$%^@*&($)@#… Thấy một lớn một nhỏ chẳng thèm để ý hình tượng cãi nhau, cô không khỏi dở khóc dở cười.
70 Xoảng! Nghe tiếng động, Hải Lam quay sang thì phát hiện Tịnh Yên đang đứng thất thần, dưới chân là chiếc đĩa vỡ tan tành. _Tịnh Yên, em sao vậy? _Em không sao… A! – Tịnh Yên phục hồi tinh thần, lập tức ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ, lại vì quá vội mà ngón tay bị cắt một đường.
71 Được xây dựng theo phong cách phương tây, đó là ngôi biệt thự cổ kính rộng gần hai trăm mét vuông. Mái ngói đỏ tươi cùng những ô cửa sổ hình tam giác, ban công với mái vòm cong cong… Tất cả làm người ta liên tưởng đến lâu đài trong các câu chuyện cổ tích, huyền ảo mà thơ mộng.
72 Thời gian như ngưng đọng, không khí như bị đóng thành băng. Bà Phạm trách cứ trừng mắt ông Phạm đang vẻ mặt vô tội, đến khi quay sang cô lại đổi vẻ mặt hiền hòa.
73 Sau khi bà Phạm dẫn cô vào phòng, Hải Lam mới dần bình tĩnh lại. _Cháu xin lỗi. – Dù gì đó là ba mẹ anh, đáng lẽ cô không nên có thái độ như thế. Chỉ là… Con người thì sẽ có nhược điểm, mà “ba mẹ” là cụm từ cô không muốn nhắc đến nhất.
74 _Khó tin đúng không? Bởi vì hồi nhỏ anh Phong rất xinh gái, nên thường bị mẹ cùng các bác em đem ra trang điểm. Mới đầu anh ý tuy khó chịu nhưng cũng không phản đối, nhưng chẳng hiểu sao sau khi lên lớp bảy dù nói thế nào anh ấy cũng không chịu cho ai vẽ loạn trên mặt nữa… Thảo nào lần trước anh lại thuần thục với việc trang điểm đến thế… Cứ nghĩ đến cảnh Đình Phong bị ép trang điểm, tô son rồi mặc váy, cô không nhịn được bật cười.
75 Tin tức cả hai vị tổng tài đồng thời kết hôn khiến cả giới truyền thông sôi sục. Ngay từ sáng sớm, đèn flash đã không ngừng chớp lên, đám đông nhà báo tập trung ngoài cổng nhà thờ lớn, đáng tiếc tất cả đều bị bảo vệ chặn lại.
76 _Chị dâu, anh ấy nói thật đấy. Anh Phong không hề dụ em vào công ty anh Duy, không hề ép em vào phòng kế hoạch, lại càng không mua chuộc em phải hàng tháng báo cáo tình hình của chị cho anh ấy.
77 Ba mẹ cô dâu đột ngột xuất hiện, ông bà Phạm tuy nghi hoặc cũng không tiện hỏi thêm điều gì. Chỉ biết từ đầu đến cuối Hải Lam trở nên trầm mặc hơn. Tiễn bước các vị khách xong xuôi, vì uống chút rượu, Đình Phong thuê lái xe chở hai người về nhà.
78 Phòng ăn yên tĩnh, tĩnh đến mức tiếng va chạm rất nhỏ của bát đũa cũng nghe được rõ ràng. Trên bàn bày đặt vài món đơn giản, Hải Lam im lặng gắp thức ăn, cố gắng nhịn lại nhẫn, rốt cuộc cũng không chịu được.
79 Một năm sau. Đình Phong cẩn thận đỡ cô ngồi xuống ghế trước cửa nhà, khẽ hôn cô một chút rồi mới đứng dậy. _Chờ một lát, anh mang đồ ra xe. – Nói xong lại tất bật chạy đi.
80 Đình Phong 30 tuổi, Đình Lâm 3 giờ tuổi. Làn da đỏ hỏn, lại nhiều nếp nhăn. Mũi nhỏ, miệng nhỏ, mắt nhỏ, lại còn đang nhắm tịt. Chẳng giống anh cũng chẳng giống cô.