1 Chương 1Hơn chục năm trước khi tôi còn là một đứa trẻ ranh 3 hay 4 tuổi gì đó hỉ mũi chưa sạch thì mẹ mang thai. Cả nhà vui mừng khôn xiết, nhà nội nhà ngoại đều ườm ườm tấp nập đến thăm, chẳng mấy chốc khu nhà tôi bỗng nhiên rộn ràng hẳn.
2 Chương 2Một tháng đã trôi qua kể từ cái sự việc tồi tệ ấy. Nói trắng ra thì thời gian chạy như chó đuổi :v Gia đình ba người chúng tôi lại được trở về những ngày tháng vui vẻ như xưa.
3 Thằng quỷ nhỏ, à không "em trai tôi" vừa được nhậm chức chưa bao lâu thì cả dòng họ nội lẫn ngoại, trai lẫn gái, già với trẻ, người thân hay hàng xóm đều biết hết.
4 Thôi mọi đau khổ cứ cho vào quá khứ đi. Coi như tôi xui xẻo, dễ bị bắt nạt. Nhưng mà khi tôi nhận được tin tôi đã thi đậu vào trường THPT mà mình yêu thích thì mọi ưu phiền coi như tan biến hết.
5 Chẳng hiểu tại sao nhưng cái câu nói "Là vì người tôi thích cũng thi trường này" cứ bám đuôi theo tôi từ nãy đến giờ. Aizzz không thể ngủ được. Mỗi khi nhớ lại cái bản mặt thờ ơ rồi hất tay tôi đi một mạch vào phòng của hắn (mình nghĩ thay thành hắn có vẻ hay hơn) sau khi quẳng cho tôi một câu tỉnh queo như vậy là tôi muốn vùng lên cào cấu hắn rồi.
6 Vừa gửi xe xong tôi liền một mạch chạy như bị chó đuổi lên lớp, nói gì thì nói thoát khỏi hắn tôi mừng hết lớn. Nằm bẹp dí ra bàn tôi thở hồng hộc, sáng nay đủ xui rồi cầu cho lát nữa tôi sẽ được bình yên.
7 Hắn nhướn mày tỏ vẻ ngạc nhiên. Miệng mấp máy ý hỏi "Tại sao bà chị lại ở đây?". Tôi cũng nhấp nháy miệng đáp "Bất đắt dĩ thôi. Tránh ra cho chị đi". Hắn cười mỉa đứng bất động tại chỗ, hừ lại muốn chọc tức tôi hả? Tôi giơ tay định đánh hắn thì từ xa có tiếng vọng lại.
8 Ôi cái lối xuống canteen chỉ cách tôi chưa đến 100m, sắp tới rồi sắp tới r. . . Một cái bản mặt rất chi là quen thuộc xuất hiện trước mắt tôi. "Thấy chưa tui đã bảo là bà chấm tiểu bảo bối nào ở dưới lớp đó rồi mà.
9 Về đến nhà, mẹ tôi không biết đã đứng đợi trước cổng từ bao giờ. Vừa thấy chúng tôi mẹ liền chạy ra lôi kéo hắn đi với mẹ. "Đi nhanh lên con, coi chừng bác sĩ người ta đóng cửa.
10 Sau một đêm trằn trọc vì tức giận và tò mò. Hôm sau tôi đi học với đôi mắt đầy quần thâm, có lẽ tôi nên đăng ký thi hoa hậu gấu trúc :3 Lết cái xác tàn tạ vào lớp tôi mới phát hiện mình không phải người thê thảm nhất, bạn Trương Dĩnh Vy quả không hổ là bạn thân của tôi, tôi 1 thì nàng cũng 10.
11 Giờ ra về tôi đứng đợi hắn như thường lệ. Khi hắn vừa trèo lên xe tôi vặn ga phóng đi luôn mà không thèm chào hắn một câu, tự nhiên cảm giác trong tôi vừa giống khó chịu vừa giống giận hờn, nhiều lúc tôi cũng không thể nào hiểu nổi mình.
12 Ngồi trong xe, tôi im lặng nhìn dòng người lũ lượt trên đường. Nhiều xe quá, thật chóng mặt, tôi dựa lưng vào ghế khẽ nhắm mắt, cố tình kiềm nén không liếc nhìn về phía hắn.
13 "Cộc cộc" Tôi lịch sự giơ tay gõ cửa cho có lệ. Dù sao cũng mang tiếng đi ăn sang cũng phải diễn cho giống giống tí. "Vào đi" - Trong phòng có một giọng đàn ông phát ra.
14 Vào quán cơm tấm gần trường tôi chọn bàn gần cửa sổ. Đặt mông ngồi xuống ghế, tôi cảm thấy thật thoải mái nga. Mát quá đi mất, nãy giờ lết bộ khiến chân tôi muốn rã rời, nóng chảy mỡ.
15 Họ cứ nói chuyện vui vẻ như vậy, tôi thì cứ như vậy mà bị bỏ rơi ngoài lề. Cảm thấy khá ngượng tôi định bỏ đi thì cô bé ấy hỏi:"Cánh tay của cậu sao rồi? Còn đau lắm không?" - Cô bé ấy quan tâm hắn quá nhỉ?"À chấn thương nhỏ thôi mình sắp hết rồi.
16 Tôi may mắn được hắn kéo lê từ trong nhà ma ra ngoài. Ôi ánh sáng mặt trời ơi, chị xin lỗi vì luôn xua đuổi em, mắng em phiền phức nóng nực. Chỉ sau mấy phút bị nhát lên hù xuống bây giờ tôi còn thảm hại hơn ăn mày.
17 Tuy đã mấy chục phút trôi qua kể từ khi hắn nói cái câu ấy nhưng lòng tôi vẫn cứ bồi hồi xao xuyến. Tôi là người như vậy ấy, cứ có cái gì không rõ ràng một tí hoặc khiến tôi ảo tưởng một tẹo là tôi ôm nó đến chết luôn, không tài nào vứt ra khỏi đầu được.
18 Sáng hôm sau là một ngày đẹp trời, tôi vẫn như thường lệ, ăn cơm, chải đầu kết hợp đánh răng, ăn sáng, lèo nhèo với hắn mấy câu rồi chở hắn đi học. Tôi tung tăng nhảy chân sáo lên lớp, vừa nhảy vừa hát thầm.
19 Tôi chạy hồng hộc lên lớp mặc cho mọi người xung quanh hành lang và cầu thang nhìn tôi chằm chằm như con điên. OMG! Cái tên điên cuồng đó thích tôi á? Ha ha ha hư cấu, quả là quá hư cấu.
20 Vừa mới bị đùa giỡn một cách "nhục nhã" nên tôi không thể nào tập trung học nổi một chữ vào đầu, mặc kệ giáo viên đang giảng bài một cách hăng say và nhiệt tình, tôi gục mặt xuống bàn nhìn mông lung.