1 Chương 1 Reng. . . . Reng. . . . Reng. . . . . . ''Tiểu Linh àh dậy đi con'' tiếng mama vang lên ngoài phòng khách, đã 4 năm từ lúc cô rời Việt Nam khi mới sống ở Mĩ vì không quen thời tiết nên cô ngủ rất sớm nhưng kể từ khi thích nghi thì ngày nào cũng nghe được tiếng mama gọi cô.
2 Chương 2. Ra khỏi buổi lễ cô liền chạy đến công viên, lúc nào cũng vậy, khi buồn hoặc suy nghĩ không thông chuyện gì đó cô liền chạy đến đây. Bước đến gần bờ hồ cô nhắm mắt lại nghe tiếng gió thổi, đã lâu rồi cô không đến đây từ lúc cô đi làm hầu hết thời gian cô đều dồn vào việc học thời gian còn lại thì đi làm và nghỉ ngơi có lúc bận đến nổi suốt ba ngày cũng chỉ ngủ có 2 tiếng mấy, vì học 2 bằng nên cô luôn bận rộn với việc học ngay cả nghỉ ngơi cũng khi có khi không.
3 Chương 3 Tiếng chuông báo cùng với tiếng của Lam Lam đồng loạt vang lên '' Hoàng Linh dậy mau, dậy mau cậu không định đi học à, dậy mauuuuuu'' '' ưmm.
4 Chương 4. Sáng sớm, cô tỉnh dậy trong tình trạng nữa tỉnh nữa mê, híp mắt nhìn xung quanh, khung cảnh rất lạ, cô xoay xoay hai thái dương từ từ ngồi dậy.
5 Chương 5. Hoàng Linh lang thang trên phố cả buổi vẫn không tìm được nơi cô muốn đi, thẩn thờ một hồi lâu cô lại nghĩ đến một nơi, rời xa khu thành thị đông đúc, xuất hiện trước mắt cô là một ngọn đồi phủ đầy hoa trà, cô đi dọc theo con đường mòn dẫn lên ngọn đồi, 4 năm rồi nơi này cũng có nhiều thay đổi, xung quanh có rất nhiều cây cỏ mọc lên, 4 năm trước con đường này chỉ có đất với sỏi đến một ngọn cây cũng không có.
6 Chương 6. “ Vì tôi…. ” “Hảảả” cô mơ mơ màng màng cắt ngang lời anh , cô cứ “ ư ư “ mà trả lời, cô không biết lần này cô đã khiến cho một Âu Minh Vũ tính tình vô cùng tốt tức giận đến nghẹn lời, anh thở dài cũng không biết nên nói thế nào với cô “ Hoàng Linh tôi không cần biết em có nghe hay không, tuần sau tôi sẽ trờ về, em….
7 Chương 7. Cô bước theo anh vào trong, anh bỗng nhiên đứng lại quay lại nhìn cô, cô chỉ lo đi không chú ý tới phía trước liền vừa vặn đâm sầm vào khuôn ngực của anh, cô giật mình ngước đầu lên liền thấy ánh mắt buồn pha một chút cô đơn của anh đang nhìn mình “ có chuyện gì vậy?” cô vừa hỏi vừa lùi lại nhưng chưa bước đến bước thứ hai liền bị vòng tay to lớn của anh ôm vào lòng “ em có thể đừng cố tỏ ra cách với tôi như vậy, được không?” bất ngờ, cô muốn đẩy anh ra nhưng lại luyến tiếc hơi ấm và mùi hương từ cơ thể anh, cô đứng im không cựa quậy cũng không trả lời câu hỏi của anh.
8 =Chương 8. Mấy ngày sau đó cô không hề nói chuyện với anh, mỗi lần gặp anh cô đều tránh đi, anh cũng không biết phải làm gì với cô, tư duy có cao cỡ nào cũng không thể hiểu được suy nghĩ của cô.
9 Chương 9. Hôm đó tổ chức sinh nhật cho bà không biết anh lấy đâu ra một củ nhân sâm to hơn cả bắp tay của cô, lúc đó anh bất thình lình lấy ra khiến cô giật nảy mình nhảy bật về phía sau.
10 Chương 10. Buổi tối hôm đó cô đã suy nghĩ rất nhiều, cô không biết giờ tình cảm của cô đối với anh là gì?, nếu là bốn năm trước họ có thể đến với nhau mà không lo lắng gì, nhưng giờ giữa họ đã có quá nhiều thứ, quá nhiều khoảng cách.
11 Chương 11. Cô đang say giấc thì nghe được tiếng biểu tình của cái dạ dày tiêu thức an hơn cả máy kia,khó có một giấc ngủ ngon lại bị phá như vậy cô nheo mày ngồi dậy “ mày thật biết chọn giờ biểu tình đấy”.
12 Chương 12" Hả"" cậu đừng đùa nữa, nghiêm túc đi" Lam Lam bẹo má cô" được rồi, được rồi. . . . cậu bảo họ làm nhà tình yêu à, phải không đấy? sẽ không dọa người đó chứ?.
13 Chương 13. " Anh ấy đi trao đổi, vừa về lúc nảy thôi" Trong đầu cô nổ một tiếng "BÙM" nhận thức của cô bắt đầu đảo lộn " không trùng hợp vậy chứ. . . .
14 Chương 14. Suốt bữa ăn cô chỉ nói chuyện với Jack, ngay cả nhìn cũng lười nhìn anh. Mỗi lần cô muốn nói gì đó với anh, bắt gặp ánh mắt của anh tất cả đều nghẹn ở cổ họng, một chữ cũng không nói được.
15 Chương 15 " ở đây đi" jack ngồi xuống ghê ngước lên nhìn cô " Cô có chuyện gì à, sắc mặt trong tệ quá" " đợi cậu hỏi thăm, tôi đã chết từ đời nào rồi" cô liếc Jack " tôi không sao, dạ dày chỉ hơi đau một chút.
16 "Cảm ơn" cô nhận lấy, muốn cười lại không cười nổi, cô không biết bây giờ mình nên phản ứng thế nào. Cô thực sự rất muốn cười lên thực lớn hỏi anh [ rốt cuộc anh muốn em phải làm thế nào].
17 Chương 17. " em cũng rất có tâm trạng viết vẽ nhỉ?" Khánh Quân bỏ một tay vào túi quần một tay chỉ vào bức tranh đúng hơn là thư pháp của cô. " Tâm trạng thì em luôn có với lại với một người nhàn rỗi như em, đây có thể cho là cách giết thời gian rất hiệu quả" mắt cô không nhìn thẳng vào mắt Khánh Quân mà chỉ thoáng qua rồi nhướng mắt lên, vẻ mặt hí hửng, miệng nở nụ cười, ngọt ngào đến mứt khiên người ta cảm thấy không quen.
18 Chương 18. "có phải anh không? anh Lục Thành" Lam Lam từ từ đứng lên, cố gắng lặp lại tên của người đó, tên người mà cô nghĩ đã sớm không còn trong ký ức của mình nữa.
19 Chương 19. " đây là cơ hội tốt để em có thể hòa nhập và học hỏi kinh nghiệm, với lại có một số việc tôi cần em làm" " việc gì ạ?" " chúng ta sẽ nói sau, còn về chuyện em muốn hủy chuyến đi, mọi sắp xếp đều ổn thỏa rồi, bây giờ nếu vì em mà cả khoa phải sắp xếp lại mọi thứ sẽ phức tạp hơn, thế nên nếu có thể, em về nói chuyện với người lập kế hoạch có thể sẽ kịp để chỉnh sửa lại" " cảm ơn thầy" cô cúi người chào thầy hiệu trưởng rồi bước ra khỏi phòng, trước khi đi còn liếc Lục Thành một cái " Một người đáng ghét như anh, sẽ có ngày em đạp anh từ trên cái thứ gọi là tự cao đó xuống" Lục Thành không nói gì, chỉ nhẹ nhếch mép lên " anh vẫn đang đợi có người đạp mình xuống đây" " hừ" Vừa bước ra ngoài cô liền thấy khuôn mặt đỏ ửng của Khánh Quân " Em có biết bên ngoài nắng thế nào không hả?" " Em quên mất mình đang ở Việt Nam" cô che tay nhìn lên trời giả vờ vô tội " với lại em quên mất là anh đang ở ngoài.
20 Chương 20. " Có một số thứ, nếu không thể quên thì hãy tiếp nhận nó, sống mà có quá nhiều sợ sệt em sẽ không cảm thấy vui vẻ nữa" " em không biết mình nên quên thứ gì và phải tiếp nhận điều gì" cô đưa anh mắt nhìn xa xăm, cô không biết bắt đầu từ lúc nào, cô lại cố tạo cho mình một vách ngăn như vậy, một bức tường cô độc.