41 Chát – Thanh âm quanh quẩn trong căn phòng, thành công làm cả hai ngây ngẩn sững sờ. Hải Lam sợ run, từ lòng bàn tay truyền đến nóng rát chứng minh tất cả không phải mơ.
42 Trong nhà ăn, nhìn đám người xếp hàng dài lấy đồ ăn, vẻ mặt Trọng Quân xẹt qua một tia chán ghét, mặc dù rất nhanh thu hồi nhưng vẫn lọt vào tầm mắt Hải Lam.
43 _Nếu mệt hay là cô nghỉ một buổi đi…- Trương Dịch còn chưa nói hết đã bị cô cắt đứt. _Cám ơn trưởng phòng, tôi không sao. – Cái chính là cô còn một tập văn kiện cần xử lý gấp, nếu để đến mai sẽ không kịp.
44 Lúc cô tỉnh lại, trời đã chập choạng tối. Hải Lam chống tay ngồi dậy, mờ mịt nhìn xung quanh. Cô nhớ hồi sáng mình bị cảm, bị buộc về nhà, sau đó vì quá mệt mỏi nên cô đã ngủ thiếp đi.
45 Trời đã tối đen. Mặt trăng khuất mình sau những đám mây, tỏa ánh sáng dìu dịu. Sau khi kì kèo mặc cả đòi cô hôn chúc ngủ ngon, Đình Phong thỏa mãn mang tâm trạng vui vẻ về nhà.
46 _Em định đi đâu? Sáng sớm tới nhà cô đã thấy cô ăn mặc chỉnh tề, Đình Phong nheo mắt, không vui hỏi. _Đến công ty. _Không phải anh bảo em ở nhà nghỉ sao? _Tôi…- Phát giác anh thay đổi sắc mặt, cô vội sửa lời.
47 _Chỉ sợ em sẽ luyến tiếc thôi. Hải Lam cười cười, không cho ý kiến. Lúc này đột nhiên có những âm thanh ái muội vang lên, bộ phim truyền hình đang đến đoạn nam nữ chính ôm nhau.
48 _Ha ha ha ha… Trong phòng khách, Đình Phong ôm bụng cười ngã trái ngã phải trên ghế sô pha. Còn cô ngồi bên cạnh, mí mắt mấy lần giật giật, rốt cuộc cũng đến lúc không nhịn được.
49 _Này, đã nghe gì chưa? _Chuyện gì? _Giám đốc Phong cùng quản lý phòng kế hoạch hình như lại làm lành rồi. _Cái gì? Chẳng phải mấy hôm trước còn mặt lạnh với nhau sao? _Sáng nay có người thấy họ lại tay trong tay rồi, có vẻ thân mật hơn trước nữa.
50 Hải Lam giật mình ngồi dậy, trong lòng như bị ai châm một chút, nhói lên. Cô chậm rãi vén rèm cửa sổ, lẳng lặng ngắm khung cảnh qua lớp kính mờ sương.
51 Đình Phong không vui nhíu mày. _Từ bao giờ rồi mà vẫn chưa xong? Cho cô xin! Anh tưởng người nào cũng là quái vật làm ngày làm đêm như anh chắc? Oán thầm thì oán thầm, ngoài mặt cô vẫn không dám tỏ thái độ gì.
52 Hải Lam giật mình bật dậy, hoảng hốt xem đồng hồ, Đang định hất chăn ra thì bị bàn tay đặt ngang hông chặn lại. Tiếp theo cả người một lần nữa ngã xuống giường, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng anh cười khẽ.
53 Hải Lam giật mình đứng chôn chân tại chỗ, gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh hai người đang “ôm nhau”. Giây lát sau, cô quay người chạy đi. _Hải Lam! – Anh mạnh vung tay, cô ta bị hất ngã xuống sàn, đau đến nước mắt đều nhanh chảy ra.
54 Tuy là ngày cuối tuần, nhưng quán vẫn yên lặng và vắng khách. Tiếng nhạc không lời không ngừng quanh quẩn bên tai, réo rắt mà trầm buồn. Trong một góc khuất, Hải Lam không nhanh không chậm khuấy cà phê, cảm nhận mùi hương dìu dịu làm tâm hồn thanh thản.
55 Ánh mắt Trịnh Duy hơi đổi, chợt lóe tia trêu tức nhìn anh. _Đau lòng? Hay tội nghiệp cô ta? Hoặc là… lo sợ Hải Lam biết được sẽ oán trách cậu? Đình Phong thở sâu, gắng bình ổn hô hấp, bàn tay hết nắm chặt lại buông.
56 _Nghĩ gì mà chú tâm vậy? Hải Lam ngẩng đầu lên, phát hiện anh đã ngồi trước mặt mình từ lúc nào. Bỗng dưng, biểu tình cô trở nên nghiêm túc. _Đình Phong, nếu có một ngày anh phản bội em, em sẽ khiến anh tìm không thấy em.
57 Xoảng! Chiếc đĩa bị đụng phải rơi xuống vỡ tan. Hải Lam cúi xuống nhặt, lại bị mảnh vỡ vô tình cắt qua ngón tay, đau nhói. Vết cắt từ màu trắng bệch ban đầu chuyển dần sang đỏ, giọt máu chói mắt lặng lẽ nhỏ trên nền nhà.
58 Ngày hôm sau. Đã gần 10 giờ mà một chiếc bàn trong phòng kế hoạch vẫn còn trống. Đình Phong ngoài mặt vẫn lãnh đạm nhưng trong lòng đã bắt đầu nổi sóng.
59 Chẳng qua chỉ cảm nhẹ. Hải Lam uống thuốc rồi ngủ một giấc thấy đỡ. Song tỉnh lại cũng chẳng biết làm gì. Nếu đã xác định nghỉ việc, cô cũng không cần quan tâm đến công việc nữa, đơn giản nghỉ ngơi cho thanh thản đầu óc.
60 Lúc anh phát hiện cô mất tích, cũng đã là ngày hôm sau. Theo lời hàng xóm, cô chỉ mang theo túi du lịch nhỏ, lại không hẹn ngày trở về, còn nhờ người là nếu anh đến thì đưa cho anh một cái hộp.