1 Một ngày bình thường bắt đầu với những ánh nắng mặt trời chói rọi khắp nơi, ánh nắng nhanh chóng lan tỏa đến một ngôi nhà bình dị, căn nhà khá cũ, với những mảng rêu lớn xung quanh, cùng với những vết rạn nứt.
2 Tôi! Tôi xin lỗi!( Hạ cứ cúi đầu không nhìn lên)
Xin lỗi là xong sao, cô xem áo tôi bẩn hết rồi đây?( Anh ta đang uống cafe bị Hạ xông vào lên cafe đổ vào người)
Tôi.
3 Ăn mặc. . . người như thế nào. . . ý anh là sao?
Anh ta ghé sát khuôn mặt vào tai Hạ:
Đồ vịt xấu! Cô là con vịt xấu!
Anh!( Hạ tức giận vô cùng) anh nói đi cái áo này giá bao nhiêu vậy?
Thôi bỏ đi, vì tôi nói ra cô cũng chẳng có tiền mà trả tôi đâu đồ vịt xấu ạ?
Anh! Anh nói xem cái áo này đáng giá bao nhiêu mà anh lại có quyền lăng mạ tôi như vậy?
Cô thực sự muốn nghe!
Đúng!
Lại ghé sát vào tai hạ:
Nó đáng giá gấp vạn lần khi đem con xấu như cô ra chợ bán, không con vịt xấu như cô thì đem ra chợ bán cũng chẳng ai thèm mua đâu, thôi về đi, về đi con vịt xấu, con vịt xấu( Anh ta cứ liên mồm nhắc)
Anh kia!
Trong khi quay mặt đi, Hạ lúc này cực lì tức giận khuôn mặt đỏ bừng lên, chạy lên trước dang hai tay chặn lại:
Anh kia! Dù là tôi có lỗi là làm bẩn áo anh nhưng anh, anh cũng không có quyền lăng mạ tôi như vậy, tôi đề nghị anh xin lỗi tôi ngay!
Tôi không xin lỗi đó thì sao nào?
Anh! Tôi cho anh cơ hội lần cuối, anh có xin lỗi tôi không?
Không!, không là không?
Anh!
Hạ hét lên và thế là một cú huých từ dưới cầm lên( Vì hạ thấp hơn anh ta rất nhiều, khi so chiều cao thì cô chỉ đứng đến ngực anh, trong khi đó anh lại quá cao lớn)
Ui ra! Đau quá! Cô làm cái quái gì vậy?
Đáng đời anh, tội của anh là dám coi thường phụ nữ, tội này không thể tha thứ, như thế vẫn là nhẹ đó!
Cô! ( Anh ta đang nói thì một giọt, rồi hai, ba, bốn năm giọt máu rơi xuống), Trời ơi máu, cô làm tôi chảy máu rồi, đồ vịt kia!
Anh ta cố hét lên, nhưng Hạ đã chạy ra tới cửa, cô quay đầu lại lêu lêu anh, khiến anh bực tức lắm nhưng không đuổi theo được.
4 Hạ dậy đi!
Tiếng đập cửa, ngay lập tức cái chăn bị tốc lên với sức mạnh vô cùng lớn, cùng với đó là một cái đánh như giáng trời vào chân:
Dậy ngay! Có dậy không thì bảo nào?
Vâng!( Hạ ngái ngủ nói giọng chưa tỉnh)
Nhanh lên, đi ngay lên!( Bà lại càm ràm)
Bước đi lững thững vào phòng tắm:
Con với cái, chỉ báo nợ không à?
Ý mẹ là sao( Hạ ngoái đầu ra cửa)
Ý gì? Nhanh lên đi!
Chon đi, rồi thay nhanh lên cho tôi nhờ, hạ với tay định chọn nhưng rồi lại thụt tay lại:
Sao vậy? Không chọn đi?
Sao mẹ toàn chọn những bộ này?
Bộ này thì sao?
Ngắn quá! Con không mặc đâu?
Sao! Bây giờ có mặc không, chọn bộ này đi, thay đi!
Không!( Hạ vẫn cương quyết)
Không nói nhiều thay ngay đi!
Phụng phịu, miễn cưỡng đi thay:
Xong chưa?
Đây rồi mẹ, mẹ cứ giục nhờ!
Bước ra khỏi cửa nhà tắm, hạ cứ cố kéo cho váy dài ra nhưng vô ích nó quá ngắn chỉ qua đùi một tí, ở trên cũng hở nữa, chỉ cần hơi cúi một cái là lộ luôn áo trong luôn, đương nhiên chủ nhân của nó không bao giờ là Hạ được vì đây không phải là style của cô, nó là của chị thủy một bà chị vô cùng sexy quyến rũ chứ không phải ai khác.
5 Gặng hỏi mãi cuối cùng Hạ mới nói ra mọi chuyện:
Thì ra là vậy? Con đó chỉ toàn gây rắc rối! Thay mặt con bé bác xin lỗi cháu!
Anh ta cứ hằm hằm cái mặt:
Thôi nào con trai, con nên bỏ qua những việc nhỏ nhặt đi chứ? Con là đàn ông mà!
Hứ! Anh ta mà là đàn ông sao?
Cô!
Con bớt lời đi!
Hai người cứ như vậy? Không ai chịu nhường ai, bữa tối hôm nay là một bữa tối khó chịu nhất với cả hai người.
6 Lại một buổi sáng trong lành bước đến bên ngôi nhà quen thuộc, ánh nắng vàng nhẹ nhàng len lỏi khắp từng tán cây kẽ lá, một buổi sáng trong lành khi những làn gió mát thổi nhè nhẹ bên ngoài, không gian thoáng đoãng, không khí trong lành.
7 Phụt một cái ô được phật lên nhanh chỉ trong giây phút, đối với trời mưa thì một cái ô luôn được xem là vật cứu sinh không thể thiếu. Hạ đứng dưới cái ô được che bởi một người đàn ông cao lớn, dáng người chuẩn, khuôn mặt khẩn trương, đôi tay chắc nịch, đứng bên dưới hạ có cảm giác không còn ướt nữa, rất ấm áp, đôi má hạ có chút ửng hồng, đôi mắt đen lấp lánh bởi những giọt nước mưa vương lại nhất là khi anh ta vẫn còn nắm chặt tay Hạ, lúc này Hạ mới giật tay anh ta ra, cúi gầm mặt xuống trong giây phút:
Cầm lấy đi!
Ờ! Cảm ơn anh!
Có thật là cô không cần tôi trở về( Anh ta cúi mặt xuống gần hạ, khuôn mặt khá sáng, với đôi mắt đen, sống mũi cao, một bờ môi quyến rũ.
8 Vài ngày sau:
Dậy đi Hạ! Dậy đi! Nhanh!( Mẹ hạ bước vào phòng mở toang cửa sổ, ánh nắng rực rọi thẳng vào mắt Hạ)
Trời ơi! Mẹ! Hôm nay là chủ nhật mà mẹ cho con ngủ thêm đi, con đâu có đi làm chứ!( Hạ lũng lịu kéo cái chăn chùm kín mặt, quay người lại ôm gối)
Không! Mọi hôm thì được nhưng hôm nay thì không!( Mẹ Hạ kéo cái chăn ra, Hạ vẫn nằm co ro)
Không! Con buồn ngủ lắm, mẹ cho con ngủ thêm chút xíu nữa thôi đi mẹ!
Không! Dậy ngay đi( Bà kéo Hạ dậy)
Nghe mẹ này! Dậy đi lát còn ra ngoài nữa, hôm nay có việc quan trọng lắm biết không?
Việc gì cơ? ( Hạ nói giọng buồn ngủ)
Việc quan trọng đi thì biết, dậy ngay đi, rồi xuống nhà ăn sáng, nhanh lên!
Vâng!
Trên xe
Mình đi đâu vậy mẹ?
Tới nhà cô bạn mẹ hôm trước tới chơi nhà mình đó!
Hạ đang nằm trên ghế, vội choàng dậy:
Cái gì? Đi đâu cơ mẹ? Tới nhà gã đó sao?
Ừ! Sao con lại nhảy dựng lên như vậy chứ?
Không! Con không đi đâu! Bác tài ới cho cháu xuống!
Ngồi yên đi!
Mẹ! Sao lại bắt con phải đi tới nhà hắn chứ? Con đâu có thích hắn, chắc hắn cũng chẳng ưa gì con đâu?
Bậy nào! Mà phải gọi bằng anh chứ, sao lại hắn, ăn nói cho cẩn thận không người ta đánh giá cho đấy!
Hứ! Mẹ cho con xuống đi( Hạ năn nỉ nhưng mẹ hạ thì cương quyết)
Chiếc xe dừng trước cổng, chà ngôi nhà to quá, đẹp quá, hai mẹ con cứ ngước lên nhìn:
Chào bà, bà là bà Huệ bạn của bà chủ à?
Vâng! Chào anh! Phiền anh thông báo với bà ấy là mẹ con tôi tới rồi!
Huệ! ( Vừa nói hết lời), tôi đợi hai mẹ con bà từ sớm, vào đây đi, cả cháu nữa( Bà ấy rất hiếu khách)
Ờ!
Ngồi đi cháu tự nhiên nha, đừng ngại! Hai mẹ con uống nước cam cho mát nhé, đi đường dài có mệt lắm không?
À không đâu!
Ngay sau đó người giúp việc mang ba cốc nước ép cam ra:
Cậu uống đi, cả cháu nữa!
Ờ!.
9 Trong lúc hai người mẹ đang nói chuyện thì đột nhiên bà nội bước xuống:
Bà!
Mẹ! Mẹ từ từ thôi( Sau khi đỡ bà xuống bàn)
Hai đứa đang làm gì vậy?
Dạ( Hai người đều cứng miệng không nói được gì vì trong mồm toàn là thức ăn)
Hai người đang bàn chuyện hai đứa nhỏ sao?
Dạ không mẹ, chúng con chỉ nói chơi thôi à, chứ sao mà được chứ?
Sao lại không?
Hả( Cả bốn người đều ngạc nhiên)
Sao lại phải ngạc nhiên đến vậy?
Hai đứa sẽ kết hôn!( Câu tuyên bố như sấm đánh ngang tai)
Mẹ nói gì?
Bác nói gì?
Bà ơi! Bà nói đùa phải không?
Không! Bà đã quyết định vậy rồi!
Mẹ như vậy có vội vàng quá không mẹ?
Có vội vàng không cô( Bà quay sang hỏi mẹ hạ, mẹ Hạ chưa hết bàng hoàng)
Dạ! Dạ không!
Đấy thấy chưa chị ấy bảo không mà!
Vậy cứ như vậy đi! Quyết định như vậy!
Không!
Lại một tiếng đồng thanh nữa!
Cháu không đồng ý( Lâm thẳng thắn nói)
Cháu cũng vậy?
Hạ! Sao con lại hỗn với bà!
Mẹ! Con.
10 Anh ơi, may mắn quá! Quả đúng là may mắn( Mẹ Hạ reo lên vui mừng)
Chuyện gì vậy mình!
Mẹ ơi! Mẹ trúng số sao mẹ?
Không! Còn hơn trúng số nữa.
Là gì vậy mình?
Là gì mẹ nói đi!
Thì cô Lan vừa mới điện sang, cô nói gia đình bên ấy sẽ đến đây nói chuyện vào tuần sau.
11 Hạ ngây người ra nhìn lên, người đó bước xuống xe, đang cầm ô, một người đàn ông cao lớn, phong thái lịch lãm của người giàu có, người đó mặc một chiếc áo dạ đen dài, bên trên đầu là một chiếc mũ phớt lớn, người đó nhỏ giọng nói:
Này cô!
Sao ạ? Anh là ai vậy?
Cô không nhớ tôi sao?
Anh là.
12 Không! Anh không muốn làm nhà tiên tri, chỉ là cảm giác mà em cho anh giống như những gì anh trải qua, nên vậy thôi!
Anh! Có ai đã nói điều này với anh chưa?
Điều gì!
Ừm! Anh rất hấp dẫn, thu hút bởi cách nói chuyện, ừm anh nói đi có phải anh đang đ...
13 Không xong rồi mọi người ơi, có chuyện lớn rồi.
Xung quanh đó là tiếng xì xầm, bàn tán, Định cùng với Hạ rất tò mò đã chen chân ra thành cầu bên kia xem có chuyện không.
14 Trong siêu thị, một siêu thị khá lớn, người ra người vào rất tấp nập, bước vào lán xe là một chiếc xe ô tô màu nâu sữa, sáng bóng, nhìn qua cũng biết đó chủ nhân của nó là người rất giầu có.
15 Vừa mới mở cánh cửa ra, một cảnh tượng đập vào mắt Hạ, Trong phòng có ba người đàn ông, bên cạnh họ là những cô ả ăn mặc sexy, nóng bỏng, đang làm tình với họ.
16 Giọng nói nhỏ nhẹ, nhưng với Hạ lúc này nó giống như âm thanh của quỷ dữ vậy. Nụ hôn của anh nhanh chóng chuyển xuống ngực Hạ, đôi bàn tay thô bạo kéo dây áo Hạ
Không! Anh buông tôi ra( Hạ cố gắng giãy giụa, chống cự nhưng vô ích)
Bàn tay thô lỗ kia sờ soạt lung tung khắp cơ thể Hạ, Hạ không thể nghĩ chuyện này sảy ra với mình.
17 Đừng động vào tôi, đồ sở khanh, Hạ hét lớn:
Em cứ hét đi, vì càng hét lớn thì việc này sẽ càng nhiều người biết, chuyện này mà đồn ra ngoài thì chẳng hay ho gì đâu:
Anh! Anh đang đe dọa tôi sao?
Ừm nếu em nghĩ vậy?
Anh! Anh thật là đáng ghét, sao anh dám làm vậy với tôi chứ?
Hạ khóc lóc, Lâm không vì sự khóc lóc này của Hạ mà cảm thấy có lỗi, anh ta vẫn ngồi trên ghế sofa hút thuốc phì phào:
Sao nào! Dù sao thì chúng ta cũng sẽ kết hôn chuyện này chỉ là sớm hay muộn thôi, có đáng gì đâu!
Anh!
Hạ lao ra ngoài định rời đi, nhưng Lâm lại kéo tay lại:
Anh buông tôi ra, anh muốn làm gì tôi!
Hạ cố dựt ra, nhưng Lâm càng kéo mạnh:
Rốt cuộc anh muốn gì?
Hạ nhìn vào mắt anh hét lên:
Thỏa thuận, chúng ta thỏa thuận đi!
Thỏa thuận gì?( Hạ ngây người)
Một năm! Đó là thời hạn chúng ta ở bên nhau! Chúng ta sẽ kết hôn theo ý của hai bên gia đình, và cuộc hôn nhân này sẽ duy trì trong một năm, rồi sẽ đường ai nấy đi, ok!
Có thật là anh sẽ buông tha tôi một năm sau phải không?
Đúng! Nếu như em hợp tác ăn ý với tôi!
Còn nếu không thì sao?
Thì chắc chắn tôi sẽ khiến em sống không bằng chết!
Hứ tại sao tôi phải thỏa thuận với anh chứ?
Hạ nói cứng vì chẳng có lí do gì khiến cô phải làm vậy, Lâm cũng không ngạc nhiên với câu trả lời này, anh vẫn ngồi hút thuốc, chân gác lên bàn, dáng vẻ rất ngông cuồng, bất cần nhưng chính cái dáng vẻ này làm cô luôn ghét anh:
Ok! Vậy thì cảm ơn em yêu đã cho anh một đêm thăng hoa, tôi cũng nói cho em biết là tôi rất thích kiểu chơi một đêm, sáng sớm là đường ai nấy đi, vậy thôi em về đi, em có thể về!
Anh!( Hạ giận điện lên trước câu nói của Lâm, anh ta định phủ trắng việc làm với Hạ hôm qua sao)
Sao nào? Có gì cần nói sao? Tôi khuyên em tốt nhất lên ngoan ngoãn đồng ý thỏa thuận không thì chẳng tốt đẹp gì đâu!
Tôi!
Hạ ấp úng chưa bao giờ bị dồn vào thế bí như vậy:
Được! Tôi đồng ý thỏa thuận, nhưng anh cũng phải giữ lời!
Ok! Tốt! Ngoan lắm cưng ạ, như vậy sẽ tốt cho cả hai.
18 Chị có biết không, em đã thần tượng chị như thấy nào, tin tưởng chị biết bao bao nhiêu, nhưng việc chị làm đã làm em. . . em hoàn toàn thất vọng về chị( Hạ nói trong tiếng nấc)
Em.
19 Hôn môi đi! Hôn môi đi( Nhưng lời hò hét của những người thanh niên phấn khích vang vọng khắp cả hội trường. Hạ sau khi được Lâm hôn vào mà, liền từ mở mắt đôi mắt thẹn thùng nhìn anh.
20 Hạ! Con sao rồi? Con nói gì đi!
Bà Lan vô cùng lo lắng khi thấy Hạ không nói gì, những vết cào xước từ ả phù thủy đó, không ngừng ứa máu, hay sưng tấy lên, ai trông thấy cũng lo sợ, khẽ hít một hơi:
Con.