1 Bầu trời cứ âm u và ồn ào. Tiếng mưa trộn với tiếng sấm thành một thứ âm thanh hỗn độn mà chỉ ở công trường xây dựng chắc mới có thể so sánh nổi. Với cái đầu ong ong, đau như búa bổ.
2 Tôi đặt bút xuống, vươn vai, rồi ngáp dài một tiếng uể oải. Dọn dẹp xong mớ hỗn độn trên bàn vào ba lô, ngẩng đầu lên định gọi tính tiền thì thấy con bạn đang đi tới.
3 Sau một chiều học hành khá mệt mỏi ở trường. Tôi trở về phòng khi trời đã nhá nhem tối với hàng đống thứ lỉnh kỉnh trên tay. Một vài thứ ăn vặt, mấy lon bia, một cái bóng đèn nhỏ cho chiếc đèn ngủ và vài gói cà phê pha.
4 Những ngày vui vẻ chẳng được bao lâu thì cái ngày ấy đến, cái ngày khởi đầu cho chuỗi dài đau khổ của chị. Hôm đó chị đi học thêm ca tối, trời thì mưa rả rích, bỗng dưng tôi thấy trong người bồn chồn khó chịu"Sao tối rồi mà chị chưa về" tôi thầm hỏi.
5 Ngửa mặt lên nhìn khung cảnh trời đêm. Nền trời đen huyền bí như tô thêm sự lung linh cho một vài ngôi sao ít ỏi. Gió lạnh hiu hiu ùa qua từng kẻ áo. "Chắc lại sắp mưa lớn rồi đây" tôi thầm nghĩ rồi uống nốt lon bia.
6 Xe chạy đều đều ra vùng ngoại ô. Những mái nhà ngói lấp ló trong đám cây xanh dần dần hiện ra làm tôi nhớ quê tôi da diết. Nhớ những ngày hè, cả đám rủ nhau bơi qua sông bẻ bắp hái dưa, để rồi bị bắt khi chẳng may chạy không kịp.
7 Tại đài phun nước công viên trung tâm, có hai con người đang hì hục cắm đầu vào hai tô mì ăn liền mà húp sì sụp, trông có vẻ ngon lành lắm. Tôi ngừng ăn, đưa mắt tò mò nhìn em.
8 Những ngày liền sau đó, em đột nhiên biến mất một cách kì lạ. Hoặc là do tôi đã quá để ý tới con người mà tôi mới chỉ tình cờ gặp mặt vài lần này, nên việc cô bé bỗng dưng dừng liên lạc làm tôi nghĩ ngay tới hai chữ "biến mất".
9 Em, em bây giờ đẹp lắm. Đẹp trong mắt mọi người và cả tôi nữa. Em đẹp át đi cả cảnh sắc vạn vật đương thời, mà hình như đến ông trời cũng bắt đầu ghen ghét.
10 "Anh đang làm gì đấy". Em trở về phòng sau một buổi chiều mất bóng. Gọi thì tắt máy, mà tôi có còn cách liên lạc nào khác đâu cơ chứ. Tôi hơi cáu nên cứ lầm lì gấp mớ áo quần vào ba lô mà chẳng trả lời em.
11 Trăng đã lên, sao đêm giăng kín cả bầu trời. Thật là hiếm hoi khi ở cái mùa ẩm ướt này lại có thể thấy nhiều thứ lấp lánh ở trên kia đến thế. Dưới ánh hào quang mờ ảo của vì tinh tú lớn nhất đương hiện hữu, có những con người đang ngồi trãi dài trên bờ sông phẳng lặng.
12 Bữa sáng hôm đó có nguy cơ kết thúc một cách nhạt nhẽo khi tôi đau đớn nhận ra rằng tâm trạng của tôi đang dần xuống bằng với những kẻ bại trận kề bên.
13 Trở về nhà khi trời đã tắt nắng, mẹ đang chuẩn bị bữa tối còn ba đang bận bịu với mớ cây cảnh trước nhà. Em chậm rãi tiến vào, lễ phép chào hỏi rồi bình thản phụ mẹ nấu cơm.
14 Lật mỗi trang giấy là mỗi lần tôi được quay về khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời, bằng trí tưởng tượng, bằng những hồi ức còn đọng lại. Chị gọi tôi là "cậu nhỏ", cái danh xưng thân thiết, yêu thương mà chị chưa bao giờ sử dụng nó trước mặt tôi.
15 Một chuỗi ngày mệt mỏi, đó là những từ tôi cay đắng nói ra sau 5 ngày trời lần mò theo những vết tích em để lại. Một cái tên, quá khứ về người mẹ đã mất.
16 Gặp được em, cảm giác lo lắng đã hoàn toàn mất đi. Nhưng chẳng hiểu sao, sự cô độc bám riết tôi cả tuần trời nay vẫn chẳng thể nào vơi bớt. Tôi không quá vui mừng khi gặp em như tôi nghĩ.