1 Anh nhận ra cô ngay lập tức, khi cô còn ngồi lẫn trong đám ứng viên trên băng ghế ngoài hành lang, tươm tất và bồn chồn y như họ, sẵn sàng phản ứng với mọi tiếng động phát ra từ căn phòng cuối hành lang bằng vẻ nháo nhác tội nghiệp.
2 Anh có thể đọc được sự hài lòng của phó tổng biên tập qua những cử chỉ vô tình. Ông gật đầu và mỉm cười nhiều hơn, đôi lúc còn rung đùi. Những câu hỏi tiếp theo mà ông đặt ra càng lúc càng dễ trả lời hơn.
3 Cô tần ngần mãi mới bỏ điện thoại xuống. Thông báo trúng tuyển vừa nhận lẽ ra phải làm cô nhảy cẫng lên thì lại trôi tuột khỏi đầu như lời giảng của một giáo sư ngành cơm nguội học.
4 Cô đã chuẩn bị rất kỹ để gặp anh ta, nhưng là gặp trong văn phòng sáng choang đầy người chứ không phải trên lối thang bộ vắng vẻ với một chút nắng sớm len vào qua lớp kính cáu bụi thế này.
5 Chỗ ngồi của cô ở cuối dãy, sau lưng là cửa sổ trông ra những mái nhà dân đủ màu và một mảng trời mùa hè xanh bất tận. Chiếc ghế xoay hơi sờn một chút nhưng máy tính có vẻ còn khá mới.
6 Xe đến Chiềng Khoa khi trời đã xế chiều. Những con dốc 12% và khúc cua gấp liên tiếp trên đường khiến tất cả mọi người đều gần như kiệt sức. Đám sinh viên nam lúc đi còn hăng hái trêu chọc cười nói, giờ chỉ im lặng bốc dỡ những đồ đạc cồng kềnh khỏi xe rồi ngồi phịch xuống ngay bên cạnh.
7 Quả đúng như Quỳnh dự liệu, cô tiểu thư vốn được gia đình chuẩn bị cho nào kem chống nắng nào túi ngủ để đi tình nguyện này không tỏ vẻ gì muốn chia sẻ những thứ trong cái hộp sơ cứu cá nhân còn nguyên mác tiếng Pháp của mình.
8 Thế nhưng cái nóng từ áp thấp phía Tây cùng với cái lạnh của nước chảy từ khe núi đã khiến Quỳnh chỉ tránh mặt Đăng được vài ngày. Chiếc cầu gỗ còn chưa bắc xong, cô đã lên cơn sốt.
9 Sau hai tiếng “thầy ạ” cụt lủn, Quỳnh chẳng biết phải nói gì thêm. Cô cứ đứng đó, tay vịn hờ lên thành giường, hết nhìn Bình lăng xăng kéo ghế rót nước lại ngắm cái cây xiêu vẹo bên cổng rào.
10 Chẳng cần biết đến những ý nghĩ đầy ác cảm của Đăng, Quỳnh vuốt nước mưa trên mặt rồi chìa tay:- Thầy cho em xin túi lá me. Trước kiểu ứng xử không theo bất cứ một logic nào như vậy, Đăng còn biết làm gì nữa cơ chứ! Anh móc gói lá me trong túi ra đưa cho Quỳnh rồi lao xe xuống dốc.
11 Phương gật, bắt đầu giở chăn màn. Những người còn lại cũng lục tục bôi kem chống muỗi, dọn dẹp chỗ nằm. Quỳnh húp gần hết chỗ nước mì, vị cay xè của nó tiếp thêm năng lượng cho cô đứng dậy.
12 Nhưng “ông thầy dở người” đang thật sự rất không bình thường. Thay vì để mặc cho cô chạy tót lên hiên, anh ta lại đuổi theo, túm lấy khuỷu tay cô. Cử chỉ có thể gọi là thân mật này đem đến tác dụng như một cú phanh gấp đối với Quỳnh, phanh gấp cả chân tay lẫn đầu óc.
13 Quỳnh ngồi dậy, mở ba lô, cố gắng không để tiếng sột soạt nhỏ nào phát ra. Mới chín giờ tối nhưng khắp phòng chỉ còn tiếng ngáy nho nhỏ, tiếng thở đều đều.
14 Đăng buông lỏng những ngón tay, chiếc điện thoại rơi xuống vạt cỏ ướt đẫm. Những âm thanh trả lời tự động đặc trưng của nhà mạng vẫn vọng lên rõ mồn một: Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được… Cúi đầu nhìn đám cỏ đang được màn hình điện thoại chiếu ánh sáng xanh yếu ớt, anh thở dài, cảm giác nhẹ nhõm dần dần dâng lên trong cái đầu vẫn còn đang chếnh choáng vì mấy chén rượu ngô “uống cho ấm người” của ông trưởng bản.
15 Tia lửa nhỏ bùng lên trong đôi mắt mở to long lanh nước của người đối diện khiến bước chân hăm hở của Đăng khựng lại. Có phải anh đã làm sai điều gì? Lắc mạnh đầu như muốn hất văng men rượu choáng váng và những kỷ niệm xao lòng ra khỏi tâm trí, anh cố gắng hướng suy nghĩ của mình về phía giới hạn tỉnh táo.
16 Thực ra, cô cũng không có nhiều lựa chọn. Những nhà hàng Nhật hay pizza Ý đằng kia rõ ràng là quá xa vời đối với mức lương thử việc hơn hai triệu một tháng của cô.
17 May mắn thay, người suýt giống hệt Hyun Bin kia đang bận bịu với chiếc điện thoại và suất cơm gà đã vơi một nửa nên không nhận ra sự hiện diện của Quỳnh.
18 Đăng lắng nghe tiếng chân mình vang lên giữa dãy cabin vắng lặng. Mọi người, kể cả Quỳnh, có lẽ vẫn đang ngồi nán lại trong những quán hàng mát mẻ, đợi lòng can đảm dâng cao hơn chút nữa rồi mới dám đi ra ngoài trời, nơi nắng nóng đang muốn nung chảy từng cm đường nhựa.
19 - Cúc Anh… – Đăng hắng giọng, gọi cô gái vốn nổi tiếng vì tài nói nhanh hơn nghĩ. - Dạ? – Cúc Anh thậm chí còn dạ trước khi chữ “Anh” bay hết ra khỏi miệng Đăng.
20 Đức phì cười, nghiêng người chìa tay về phía cửa mời Quỳnh ra trước. Quỳnh cũng mỉm cười, tự nhiên thấy vui vui. Anh chàng IT man này chắc mới thoát danh hiệu IT boy chưa lâu, cách ăn mặc trông rất là xì tin, áo sơ mi hoa và quần có dây đeo ăn theo mốt của mấy anh chàng trong phim Vườn sao băng phiên bản Hàn Quốc.