41 Trong hành lang toà soạn bắt đầu xuất hiện tin đồn rằng sau thời gian thử việc, Quỳnh sẽ được “lên đời” thành người phụ trách chuyên mục. Tuy đây chỉ là một góc nhỏ vô thưởng vô phạt trên trang web đồ sộ của một tờ báo điện tử lớn, việc một nhân viên mà chữ “khá” trên bằng tốt nghiệp còn chưa ráo mực như cô có thể được giao cơ hội quản lý nó cũng khiến không ít người xôn xao.
42 Đăng vơ lấy con chuột bấm nút duyệt cho thứ được gọi là “tin giải trí dịch từ báo Hàn Quốc” đang chình ình trên màn hình. Chỉ có lời dẫn ngắn gọn cùng vài dòng chú thích sơ sài, kéo theo gần chục bức ảnh của một ca sĩ thoạt nhìn không rõ giới tính đang vào vai thứ trong một bộ phim thần tượng, bài viết quá nghèo nàn và nông cạn, nhưng chính vì lý do đó nên nó chẳng có lỗi dịch nào, và anh vừa cho phép nó lên trang.
43 Chắc hẳn Quỳnh vẫn còn tự hỏi Đăng có ý gì khi quan tâm đến việc chiều Chủ nhật tuần này cô rỗi hay bận nếu như vào sáng thứ Bảy, cô không nghe thấy mọi người trong phòng í ới hỏi nhau xem tiền lương đã về tài khoản hay chưa.
44 - Này, chiều mai em rỗi không? – Đức chợt hỏi một câu rất quen. - Em… không rõ – Quỳnh quyết định trả lời nước đôi. Trong vòng vài ngày, cô đã nghe câu hỏi kiểu này hai lần nên ít nhiều cũng biết cách chừa đường rút lui – Em có việc nhưng chưa biết thời gian cụ thể.
45 - Tôi hiểu. – Đăng cũng đáp lại cô bằng biểu tượng mỉm cười, dù nó hoàn toàn không diễn tả được sự cảm thông và an ủi mà anh muốn biểu đạt. Thời sinh viên đi trông thi đại học, anh đã chứng kiến cảnh nhiều vị phụ huynh thúc giục, ép buộc con cái về chuyện phải thi khối nọ khối kia, đỗ vào trường này trường khác để làm rạng danh dòng họ.
46 Đã sang tháng Tám, trời vẫn nóng nhưng nắng không còn chói chang nữa, những đốm nắng lọt qua lớp lá có răng cưa của cây leo, vẽ trên mặt bàn những đốm nắng lung linh.
47 Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt mạch câu hỏi âm thầm của Quỳnh. Cô chộp ngay lấy máy với thái độ y hệt người chết đuối vớ được phao. - A lô, em đi chưa? – Giọng Đức lẫn giữa những âm thanh huyên náo của công viên.
48 Rời khỏi phòng họp, Đăng bước dọc hành lang trong cảm giác thấp thỏm kỳ lạ, vừa mong Quỳnh vẫn còn ở lại để hỏi cho rõ ràng, vừa mong cô đã ra về để anh có thêm thời gian sắp xếp những ý nghĩ không được mạch lạc của mình.
49 Đăng nhìn cô, nét mặt ghi rõ câu “Tôi chẳng tin”. Anh phẩy tay, quay lại vấn đề chính:- Nói tôi nghe, sao lại từ chối ký hợp đồng? Trong phòng có ai phá em?Quỳnh lắc đầu, chẳng biết phải nói gì.
50 Quỳnh hơi tránh sang một bên rồi mới nhận chiếc điện thoại. Cô cúi đầu vờ sắp xếp lại đồ trong túi để giấu hai gò má thoáng đỏ. Đức cũng đã nhận ra không khí gượng gạo khác thường giữa hai người.
51 - Oh my God! – Cô ôm đầu. - Được rồi, không đùa nữa. Tóm lại, em là lesbian?Đến đây thì Quỳnh đành phải đứng bật dậy gọi tính tiền. Dù sao thì Đức cũng chỉ giỏi pha trò giải khuây, và hàng hoa quả dầm không phải địa điểm lý tưởng để bất cứ ai bày trò hỏi đáp kiểu Thanh Tâm Tầm Thư.
52 Hình như cơn điên bắt đầu từ cuối giờ chiều nay, khi anh bị một thằng nhãi vô duyên xông vào cắt ngang cuộc nói chuyện nghiêm túc liên quan đến tương lai của một số người, trong đó có anh.
53 Đầu tiên, anh bất ngờ và nghi hoặc với quyết định không ký hợp đồng chính thức cùng phản ứng theo kiểu “có tật giật mình” của cô. Sau đó, khi thấy tên mình được lưu trong danh bạ điện thoại cô theo cách hơi hơi đặc biệt, lòng anh ẩn ẩn một niềm vui êm, ngọt.
54 Chính sự cảm kích không quá sâu sắc này đã ngăn cản anh từ chối thẳng thừng những lời thăm hỏi dường như rất vô tư, những cử chỉ săn sóc dường như rất tế nhị của chị.
55 Quỳnh lúc này mới thực sự chú ý đến những gì đang diễn ra trước mắt. Cô nhìn kỹ Trang, trên gương mặt hơi ngẩn ngơ bỗng có thêm nét nghi hoặc. - Không nhận ra tớ đúng không? – Trang cười cười – Tớ học với cậu bên Quốc gia.
56 - Ừ, họ tẩm nhiều ớt trông sợ thôi chứ cũng không cay lắm thật. Tớ nhớ hồi lớp mình đi Sơn La còn có món gì cay hơn mà cậu vẫn ăn như không, món gì ý nhỉ… à đúng rồi, chẳm chéo và măng ngâm ớt.
57 Có lẽ Quỳnh sẽ vẫn cứ ngồi như thế cho đến lúc vào giờ làm việc nếu như Đức không xuất hiện. Đứng ở cửa phòng vẫy mãi mà cô không quay ra, Đức mò vào sát bàn, huơ tay trước tầm mắt cô.
58 Quỳnh không đi làm, không xin phép, điện thoại cũng ở trạng thái “tạm thời không liên lạc được”. Cả một ngày, Đăng luôn ở trong tình cảnh cố gắng ra lệnh cho bản thân tập trung làm việc.
59 Quỳnh vươn tay nhặt chiếc lá dâu da rụng trên yên xe, chợt thấy bản thân cũng giống một chiếc lá lìa cành, nhỏ bé, rã rời. Người không thể tự tra thuốc nhỏ mắt hẳn phải là trẻ con.
60 Một lát, dường như đã chắc chắn là mình kiềm chế được cảm xúc, anh mới lên tiếng:- Em tránh ra. - Dạ?- Em tránh ra, tôi lấy xe. - À, vâng – Quỳnh vội nhích người sang bên.