1 Căn phòng vô cùng yên tĩnh và ấm áp. Lẽ ra điều đó làm cô an tâm, nhưng lại gây tác dụng ngược. Cô vật lộn để ra khỏi giấc ngủ vây kín, những cảm giác hoảng loạn quá ư quen thuộc đang đập loạn xạ quanh cô như hàng ngàn đôi cánh dơi đen ngòm.
2 Chiếc xe phóng trên con đường cao tốc đông nghẹt dài hun hút, khung cảnh mang màu nâu xám, chết chóc và ảm đạm. Đúng là thời điểm kinh khủng nhất trong năm, cô u sầu nghĩ.
3 Thứ cô chuẩn bị tinh thần đối phó hóa ra không phải người, chẳng phải đồ vật. Một con thú khổng lồ đen thui thong thả bước vào phòng. Nó giương đôi mắt to và buồn bã ngó cô, và từ đáy sâu ký ức cô gợi lên một cái tên.
4 Căn phòng tối om và tĩnh mịch khi cô thức dậy sáng hôm sau, một mình trên chiếc giường rộng và không thoải mái. Người cô vã mồ hôi, hai bàn tay run lẩy bẩy.
5 Mất trí nhớ. Trò xưa rồi! Molly nghĩ nó là ai, tưởng người ta tin câu chuyện bịa đặt đấy chắc? Có lẽ nó có trong tiểu thuyết lãng mạn, trên phim ảnh, nhưng ngoài đời thực thì còn lâu.
6 Cơn buồn nôn ập đến vào sáng hôm sau. Cô thức giấc vào lúc rạng đông, bụng tự nhiên sôi dữ dội. Cô vừa kịp lao tới phòng tắm trước khi nôn thốc nôn tháo.
7 Sáu giờ ba mươi sáng hôm sau, Molly nhoài qua thành giường và nôn đầy ra tấm thảm trắng muốt mịn như tơ, đoạn cô lăn người nằm ngửa với sự thỏa mãn đáng kinh ngạc.
8 Molly không sao dứt khỏi cảm giác rằng mình là Alice ở xứ thần tiên, hoặc Dorothy lạc vào xứ Oz. Hai ngày vừa rồi ngôi nhà đã trở nên quen thuộc đáng kể - gian phòng khách ấm cúng xinh xắn, phòng ăn trang trọng, căn bếp, văn phòng nhỏ ngăn nắp và đơn điệu dưới nhà nơi Patrick tính toán sổ sách và lánh mặt vợ.
9 Lẽ ra anh không nên hôn cô ta. Đời anh đã làm rất nhiều chuyện ngu ngốc, nhiều đến nỗi anh không đếm xuể, nhưng hôn cô ta ngày hôm qua nhất định là một trong những hành động ngu ngốc nhất.
10 Cô nằm trên mặt đất cứng, choáng váng, không khí bị tống hết khỏi người. Cô nhắm mắt, cố hít thở, chờ đợi sự đau đớn và cơn chuột rút ập tới. Hơi thở của cô quay lại trong một tiếng hức đột ngột, cô nằm thật yên lặng, lắng nghe cơ thể mình, nghe tiếng vó ngựa khi con Bess chạy mất vào rừng.
11 Mất hơn một tiếng đồng hồ cô mới lê được người ra khỏi giường. Cơn buồn nôn sáng hôm ấy khủng khiếp đến mức toàn thân cô như tê liệt, cơ thể hết chuyển từ lạnh lại sang nóng, rét run và toát mồ hôi, đến khi cô gần như cất tiếng kêu cứu.
12 Cánh cửa bật mở, phá tan giấc ngủ say của Molly, và ánh đèn ngoài hành lang hắt vào phòng cô in bóng một dáng người cao lớn ngùn ngụt lửa giận đang đứng đó.
13 Patrick đã nghĩ tới việc đi ra ngoài và uống cho say khướt. Tuy nhiên anh chưa bao giờ có thói quen dùng chất cồn xóa đi ký ức, và sáu giờ sáng không phải là thời điểm để bắt đầu.
14 Sáng hôm sau Molly dậy sớm, bụng dạ yên lành. Kẻ nào đã rắc thạch tín vào thức ăn của cô giờ đây hiển nhiên đã nghĩ tốt hơn nên dừng lại vì sự vụ đã bại lộ.
15 ”Cái quái khiến cô quyết định mặc bộ váy ấy?” Patrick lớn giọng hỏi sau một khoảnh khắc im lặng chết chóc. Molly nhìn xuống chiếc váy trắng dạng mắt lưới của mình, một trong những trang phục được lấy từ tủ áo ban đầu của cô.
16 Sáng hôm sau khi Molly thức dậy thì anh đã rời khỏi giường, cô nằm thảnh thơi và thỏa mãn dưới những lớp chăn, nhìn bóng nắng dần sáng hơn và gắt hơn, chờ chồng mình quay lại.
17 Đó là một dạng giấc mơ ngắn kì cục, ngay từ lúc bắt đầu. Nó quá logic, quá quen thuộc để là sự viễn tưởng. Ấy thế nhưng cảnh mở đầu lại vui vẻ và cách nào đó đáng sợ như hầu hết giấc mơ thường có.
18 ”Có vẻ cô không ngạc nhiên lắm khi thấy tôi,” lão ta nói, Molly cựa mình trong ghế, nhất quyết không để lộ dù chỉ một giây nỗi khiếp đảm lão gieo vào trong cô.
19 Tối hôm ấy cô nằm ngủ trong vòng tay anh, cuộn mình rúc vào người anh như thể đó là nơi cô thuộc về. Patrick nằm bên cạnh cô, lơ mơ ngủ, đôi tay siết quanh người cô đầy chiếm hữu.