1 Giải đấu kendo quốc gia đã gần đi đến hồi kết với trận chung kết giữa trường Sơ trung Hoa Kiếm và học viện Thu Đằng. Trong phòng thi đấu đông nghịt khán giả, thế nhưng không khí lại yên ắng lạ thường vô cùng căng thẳng.
2 Trong phòng tập kendo của Sơ trung Hoa Kiếm, một chàng trai với mái tóc nâu hạt dẻ, nét mặt thanh tú, mặc võ phục ôm trong người thanh shinai, ngồi trên sàn dựa vào tường, tay cầm một quyển tạp chí, nét mặt vui vẻ đọc.
3 Còn một tuần nữa thôi là tới lễ khai giảng, nhập học bắt đầu một năm học mới. Khắp các trường đều chìm trong bầu không khí khẩn trương, nhộn nhịp chuẩn bị cho lễ khai giảng.
4 Cậu nhóc Lạc Dương đúng thật là đi đến đâu rắc rối đến đó. Đáng lẽ ra không nên cho cậu vào kí túc mới phải. Đến khi xảy ra chuyện Cao Văn mới nhận thức sâu sắc sai lầm của mình.
5 Tử Nguyệt ngây người nhìn chàng trai đang ngủ dưới gốc cây. Anh ta có dáng người cao, chiếc áo đồng phục không cài hai nút trên, tay áo được sắn đến khuỷu tay, nổi bật hơn cả là mái tóc màu hồng đỏ nhẹ lay trong gió, phần tóc mái phủ trên trán hơi rũ xuống chạm vào mi mắt.
6 Tử Nguyệt ôm một thân mệt mỏi đến phòng khám của Dương Minh, ba nó đang phụ giúp ở đây. Tử Nguyệt đẩy cửa phòng khám bước vào, ba nó đang xem bệnh. Nhờ có Dương Minh mà ba nó nhìn khác hẳn, không còn bộ dạng nhếch nhác nữa, trông đẹp trai hẳn ra, khoác trên người áo blouse trắng làm cho ông ấy thêm vài phần khí chất thư sinh, nhìn ba như thế này nó cũng đoán được hồi đó sao mẹ nó lại lấy ba và cũng dễ dàng bỏ ông mà đi, chắc cũng chỉ thích mỗi bề ngoài mà thôi.
7 Chiều đến, hai anh em sinh đôi gõ cửa từng phòng thông báo cho học sinh tập trung tại phòng trà của kí túc xá trước bữa ăn. Nói là phòng trà cho nó trang nhã vậy thôi chứ đám nam sinh đến đó thì uống trà nỗi gì, ngoài mấy quý công tử thanh nhã, thư sinh ra thì chẳng có nam sinh nào mà đến đó vừa uống trà và vừa thưởng thức không khí trong lành, vừa ngắm hoa cỏ, mà mấy quý công tử đó chiếm chưa đến năm phần trăm nữa là.
8 Về phòng, Tử Nguyệt ngồi trên salon mở cuốn nội quy kí túc xá ra xem. Nó nghĩ cuốn sách dày thế này chắc chỉ toàn chữ thôi không ngờ nội quy của kí túc được thể hiện như truyện tranh vậy, nếu vậy muốn thuộc cũng không khó, hơn nữa hơn một phần ba cuốn sách là tranh vẽ Diệc Phàm, màu tô rất đẹp.
9 Tử Nguyệt nghe Lam Thiên nói vậy người ngẩn ra, vậy là sao?
- Rõ ràng ban nãy Hội trưởng nói tôi lên gặp anh. . .
Tử Nguyệt lấy lại tinh thần vội vàng giải thích, nếu không để cho Lam Thiên hiểu lầm nó sáng sớm kéo đến chọc phá anh ta không phải thê thảm sao? Đôi lông mày của Lam Thiên không vì nghe nó giải thích mà giãn ra ngược lại cau hơn ban nãy.
10 Lam Thiên ngồi trong lớp học, bàn cuối cạnh cửa sổ, đầu cậu gục xuống bàn, mái tóc đỏ hơi lay động theo cơn gió thổi nhè nhẹ từ cửa sổ, trên bục âm thanh của giáo viên vẫn vang lên đều đều.
11 Lam Thiên đến đón Lam Thanh và Lạc Dương đi dạo phố. Mặc dù Lam Thanh nói muốn đi chơi nhưng không có địa điểm cụ thể nên ba mẹ con quyết định đi dạo phố cùng nhau.
12 Tử Nguyệt ngồi trong một quán ăn, hai mắt nó thỉnh thoảng liếc nhìn người con gái ngồi đối diện với ánh mắt bối rối. Mặc dù nó bây giờ là con trai nhưng thực sự lại là con gái nên nó không muốn quá thân cận với cả nam lẫn nữ.
13 Trong làn sương mờ, bóng dáng một ngôi nhà nhỏ dần hiện rõ, Tử Nguyệt mở to đôi mắt sững sờ, nơi đây không phải là ngôi nhà lúc nhỏ của nó sao? Ở nơi đây nó vẫn có mẹ, có ba và có anh hai.
14 Trong lúc nhóm Lam Thiên đang phục kích bên ngoài chờ thời cơ thích hợp thì hai người Tử Nguyệt lại phải đang đôi mặt với những con ma đáng sợ. Ban đầu cả hai người đều cố trấn an bản thân rẳng những thứ đó không phải là thật nhưng càng lúc hai bọn nó phải tin đó là thật.
15 Lam Thiên lái xe đưa Tử Nguyệt đến bệnh viện. Bầu không khí trên xe có chút gượng ép và tĩnh lặng. Tử Nguyệt ngồi thẳng lưng không dám nhúc nhích, ngồi gần tòa đại băng sơn thế này thật áp lực.
16 Mấy ngày gần đây Tử Nguyệt thật sự rất buồn phiền. Tại sao ư? Vì không hiểu sao nó lại có một cái đuôi theo sau. Rất phiền đó. Như thế này nè.
Giờ ăn trưa.
17 Diệc Phàm buồn chán đứng trên sân thượng nhìn toàn cảnh sân trường có từng tốp học sinh đang đi lại. Cậu chống cằm liền tục thở dài, mấy ngày nay chẳng có chuyện gì thú vị xảy ra cả, cậu ngồi mốc trong phòng hội luôn rồi.
18 Tử Nguyệt cảm thấy gần đây đã xảy ra chuyện gì đó mà chuyện gì đó hình như lại liên quan đến nó thì phải, nếu không nam sinh trong kí túc xá đã không nhìn nó bằng ánh mắt kì quái, vừa tò mò, ngạc nhiên lại có chút sùng bái.
19 Cuối tuần đến, Diệc Phàm quyết định sẽ về nhà một chuyến, Lam Thiên cũng vậy mặc dù cậu không muốn lắm vì chắc chắn sẽ bị mẹ quấn lấy hỏi chuyện người cậu thích.
20 Tử Nguyệt sững người nhìn tấm lưng rộng, vững chắc chắn trước người mình. Kí túc xá trưởng? Sao anh ta lại ở đây? Mà, nó thành người của Lam Thiên từ lúc nào? Lam Thiên hất tay người phụ nữ kia ra, đôi mắt lạnh nhìn chằm chằm cô gái và người phụ nữ.