1
Đến nơi này 4 ngày, ta không nghĩ bản thân lại xuyên qua lãng xẹt như vậy. . .
Ai nói cho ta biết, chỉ đi ngủ cũng có thể xuyên qua hay sao?
Mà xuyên qua thì cũng thôi đi, đâu cần xuyên tới cái tiểu thuyết cẩu huyết mà ta viết ra? Hơn nữa còn lựa chọn nhân vật thật hay a, chính là nữ phụ thê thảm của thê thảm, là nữ nhân đáng thương nhất trong ngược văn do chính ta viết ra.
2
Gần đây ngành nghề nào cũng gặp khó khăn, kinh tế thoái hoá mà, ngành gì mà chẳng bị ảnh hưởng! Thế nhưng ta biết một nghề không bị ảnh ghưởng, âu chính là nghề ăn mày này đi.
3
Ờ, lúc này ta không có phun máu vì tức giận mà trực tiếp phun máu vì mĩ nam đi.
Cho dù là nhìn xa hay nhìn gần đều là cực phẩm a!
Nhìn xem nhìn xem, đôi mắt màu hổ phách đang nhìn ta chằm chằm kia nói lên bao nhiêu điều? Quá mức đẹp mắt đi.
4
Ta thực bi thương a, ta muốn về địa bàn của ta, ở đó còn có tiền của ta, còn có đám đệ tử của ta đang chờ ta truyền thụ ‘ bí kíp ăn mày’. Còn cả tiền lương tháng này của các anh em ta còn chưa trả…
A a a a a, vì sao, vì sao ta không nghĩ tới bữa ăn kia có vấn đề, mà vấn đề này còn vô cùng nghiêm trọng nữa…
Ta không biết ‘ thành’ mà nam nhân mặt đá tảng kia nói là nơi nào, thế nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của đá tảng đại nhân, ta cùng A Cầu, A Toàn phải lẽo đẽo chạy theo xe ngựa của nam nhân xinh đẹp kia.
5 Một tháng kể từ khi ta đến đây, ta mới biết cuộc sống ăn mày của ta chính là vô cùng tuyệt vời.
Ta có tự do, có đám nhóc tì luôn tôn sùng ta như thần thánh, ngày ngày ăn đùi gà thơm ngon, tháng tháng có một túi bạc đầy nạp vào ‘ ngân khố’ cuộc sống mới mĩ vị làm sao.
6
Ta đảo mắt nhìn gian phòng trước mặt, màn trướng hoàn toàn màu trắng, rủ xuống che đi tầm mắt. Xung quanh lại toả ra mùi hương u lan nhẹ nhàng thanh thoát khiến ta không khỏi tò mò.
7 Sau lần được đưa tới tiểu quan quán, ta lại phải ở trong phủ làm một con cá cảnh.
Ngày ngày lượn ra lượn vào, ngẩng mặt nhìn thấy ngựa, cúi mặt cũng là ngựa, ta thực sự là chán đến phát bực rồi.
8 Vị khách nhân kia cũng không rời đi, nàng ta được Cẩm Mạc Huyền đưa tới tiểu viện sau hoa viên, cũng xem như thành chủ đại nhân cho nàng ta rất nhiều mặt mũi.
9 Cẩm Mạc Phủ hôm nay là một mảnh náo nhiệt, trước cổng phủ là hai cỗ kiệu lớn mười người khiêng xa hoa tráng lệ, người trong thành xúm xít lại dòm ngó, không biết là vị nào mới được thành chủ đãi ngộ tốt như vậy.
10
Ta đưa mắt nhìn về phía nữ chủ đại nhân vừa tiến vào, nàng ta mặc một bộ váy lam nhạt thanh khiết, nhìn qua vô cùng xinh đẹp chói mắt. Hơn nữa trên người nàng ta toát ra một loại khí chất cao quý, khiến cho người ta chỉ dám nhìn không dám sờ.
11 Thoát khỏi kiếp sống bần hàn làm ta cười không khép được miệng. Nếu là trước đây, hiện tại ta hẳn sẽ bị 'mặt đá tảng' xách lên như xách con chuột, sau đó giáo huấn một hồi vì tội ngủ sớm dậy muộn, nếu không thì chắc chắn sẽ bị mùi hôi ở chuồng ngựa bên cạnh hun đến mức phải tỉnh giấc.
12
Lam Nhược Tuyết không đến không có nghĩa là những người khác không đến. Chỉ trong ngày hôm nay, ta đã phải đón tiếp không biết bao nhiêu người đến thăm.