1 Hôm nay là 1 ngày đẹp trời không khí trong lành khiến tinh thần mọi người vô cùng thoải mái dễ chịu nhưng với nhân viên của Cường Thịnh thì việc hít thở cũng khó khăn hôm nay nhân viên của công ty làm việc vô cùng chăm chỉ nên năng suất công việc tăng khá cao, động lực gì khiến họ trở nên hăng say với công việc như vậy? Hôm nay là chủ tịch đại nhân của họ về nước làm sao mà họ có tâm trạng để hưởng thụ thời tiết đẹp đẽ này nữa cơ chứ? Toàn bộ nhân viên đều chăm chỉ làm việc để thể hiện tài năng của mình, họ muốn chứng tỏ rằng công ty đã không tuyển nhầm nhân viên.
2 "Em đã nói đến vậy thì tôi cũng không còn cách nào khác, em đã hận tôi sâu đậm như vậy thì cho dù tôi có làm thế nào cũng không tha thứ cho tôi vì vậy tôi quyết định sẽ để em hận tôi thêm chút nữa vì có như vậy em mới không thể quên tôi.
3 Trên máy bay Lâm Tịnh đang nhắm mắt ngủ còn Phương Cảnh đang ngồi duyệt văn kiện. Anh ngẩng đầu lên thấy cô ngủ thì gấp văn kiện lại gọi tiếp viên đến nói nhỏ "Lấy cho tôi cái chăn mỏng, cảm ơn"
Một lát sau cô tiếp viên trở lại đưa chăn cho anh, anh dịu dàng đắp lên người cô ngẩng đầu thấy cô tiếp viên vẫn đứng đó nhìn mình anh lạnh lùng hỏi "Còn chuyện gì sao?".
4 Anh buông tôi ra coi chừng làm bẩn tay tôi". Vào phòng cô liền không khách khí hất tay anh ra.
"Bẩn sao? Lâm Tịnh em tưởng em vẫn còn trong sáng như trước sao?".
5 Trên bàn cơm bày biện tất cả những món ăn mà cô thích nhất anh gắp miếng sườn xào chua ngọt vào bát cô và nói: "Em ăn đi, anh đặc biệt dặn đầu bếp làm đó".
6 Trên xe hai cô gái nói chuyện rôm rả, mỗi người một câu làm không khí trong xe vô cùng náo nhiệt. Phương Cảnh ngồi trên nhìn hai cô gái nói cười vui vẻ cảm thấy vô cùng thú vị.
7 Phương Cảnh kéo Lâm Tịnh ra khỏi nhà Lưu Hà để mọi người đằng sau không quan tâm. Lâm Tịnh bị anh kéo ra ngoài, cô vừa đi vừa nói: "Anh buông tôi ra, mọi người sẽ hiểu lầm chúng ta mất".
8 Thời gian trôi đi thật nhanh bây giờ đã là 11 giờ đêm, dù không muốn nhưng anh vẫn phải nói: "Muộn rồi tôi đưa em về".
"Anh nói đúng. Tôi rất thích nơi đây".
9 Lâm Tịnh giật mình tỉnh giấc vì tiếng đóng cửa phòng, ba năm nay một giấc ngủ sâu là điều vô cùng xa xỉ đối với cô. Gần một năm trở lại đây cô phải phụ thuộc vào thuốc an thần mới có thể ngủ nếu không thì cô sẽ mất ngủ cả đêm.
10 Hôm sau là một ngày đẹp trời thích hợp cho việc đi dạo. Ăn sáng xong Lâm Tịnh thấy anh chuẩn bị đi làm cô ở đằng sau nói: "Hôm nay tôi muốn ra ngoài mua chút đồ".
11 Trong cửa hàng cafe bầu không khí vô cùng yên tĩnh hoàn toàn trái ngược với bên ngoài ồn ào náo nhiệt. Cửa hàng trang trí đơn giản nhưng không quá đơn điệu, những bức tranh phong cảnh treo trên tường, những chậu hoa xinh xắn đặt trên mỗi bàn cách sắp xếp đồ đạc ngăn nắp làm khách tới cửa hàng có tâm trạng thoải mái.
12 Về đến biệt thự cũng đã 7 giờ tối, Lâm Tịnh mở cửa cầm túi xách bước xuống. Làn gió dịu êm làm tóc cô tung bay Lâm Tịnh hất tóc ra sau rồi chậm rãi đi vào nhà.
13 Lâm Tịnh ở trong phòng nghe thấy tiếng đổ vỡ cũng chẳng thèm quan tâm cô lấy laptop ra vào mạng xem tin tức. Cô lướt qua những tin lá cải bỗng nhìn vào dòng chữ in đậm phía dưới:"Tập đoàn Dương Thị đấu thầu thành công mỏ than đá ở Nam Phi"
Hai mắt Lâm Tịnh nhìn chằm chằm vào dòng chữ không chớp mắt.
14 Lâm Tịnh không ngờ anh lại hỏi thẳng như vậy ngập ngừng một lúc cô nói: "Sao anh biết? Em ở bên anh ta là bất đắc dĩ"
"Nếu bây giờ anh giúp em rời khỏi anh ta thì sao?"
Lâm Tịnh hoàn toàn bất ngờ trước đề nghị của anh, cô cụp mắt xuống nói: "Anh không cần phải như vậy, anh biết rõ rằng chúng ta không thể như xưa"
"Anh không quan tâm, em biết những gì anh muốn mà".
15 Lâm Tịnh ngồi trên xe nhìn anh tò mò hỏi: "Anh tìm tôi làm gì? Tôi và anh chắc cũng không thân thiết đến mức 1 ngày không gặp tựa 3 thu chứ nhỉ"
Phương Cảnh nghe cô mỉa mai chỉ lắc đầu cười: "Không thân rồi cũng sẽ thân thôi"
Cô không hiểu anh đang nói gì liền nói sang vấn đề khác: "Anh đưa tôi đi đâu?"
"Tiết trời nóng bức này thì ta nên tìm một nơi mát mẻ và thưởng thức những ly kem mát lạnh.
16 Lâm Tịnh hoàn toàn bất ngờ trước câu nói của anh, định thần một lúc cô nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh: "Phương Cảnh, anh coi tôi là loại người gì? Anh tưởng tôi có thể vì ly kem của anh mà làm những chuyện vô liêm sỉ như vậy sao?"
Anh thấy cô nổi giận liền giải thích: "Tôi và Lưu Hà đã chia tay, em không cần phải lo lắng"
"Anh dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ đồng ý?".
17 Lưu Hà loạng choạng đi ra ngoài quán bar cô vừa đi vừa khóc, Lâm Tịnh sợ cô say rồi gây chuyện nén vội vã chạy theo: "Lưu Hà. . . "
Lưu Hà vẫn đi về phía trước một cách vô thức không để tâm đến Lâm Tịnh gọi phía sau.
18 Kể từ hôm Phương Cảnh nói muốn theo đuổi Lâm Tịnh đến nay đã được gần một tháng. Ban đầu Lâm Tịnh chỉ nghĩ rằng anh ta nói đùa nhưng không ngờ anh ta lại làm thật, mỗi ngày khi cô tan học thì anh ta đã chờ sẵn ở cổng trường trên tay cầm chín mươi chín bông hoa hồng.
19 Khi dùng xong bữa tối cả hai đều đã ngà ngà say, Phương Cảnh gọi taxi đưa hai người về. Trên xe không khí vô cùng ngượng ngùng, Phương Cảnh mở lời: "Hôm nay cảm ơn em"
"Không có gì chỉ là bữa cơm thôi mà"
Bầu không khí lại rơi vào trầm mặc lần này là Lâm Tịnh mở lời: "Lưu Hà.
20 Lâm Tịnh rón rén bước từng bước nhẹ nhàng vào phòng khách, cô thở hắt ra khi thấy trong phòng khách không có ai. Đang định chuồn nhanh lên phòng thì có giọng nói từ sau lưng cô: "Con làm gì mà thậm thà thậm thụt vậy?"
"A.